Những con đường Trường Sơn #2


Những con đường Trường Sơn #2

Khi Mỹ bảo kê cho Lon Nol truất phế ông Sihanouk, thì Hải cảng Sihanoukville không còn được sử dụng để nhập vũ khí tiếp tế cho Việt Cộng nên Hà Nội phải tìm đường khác. Họ phải sử dụng con đường 559, nghe nói được thành lập tháng 5 năm 1959. Cho thấy Việt Cộng đã tính xa việc đánh phá Việt Nam Cộng Hoà bằng vũ lực từ lâu. Họ phải tạo ra một vùng đất ngoài vòng kiểm soát của chính phủ Lonnol.

Do đó họ Việt Cộng phải liên minh và phối hợp với nhóm Khờ me đỏ, chống đối chính quyền Lonnol, để tiến hành các chiến dịch đánh phá các tỉnh miền đông Việt Nam Cộng Hoà, qua các vùng như SIÊM Reap,  STUNG TRENG. Từ đó vũ khí từ con đường 559 từ Hạ Lào đưa vũ khí vào đất Campuchia và các vùng biên giới. Họ thành lập đoàn 770 chuyên chuyên hàng từ miền đông Bắc Cao miên  về Việt Nam Cộng Hoà. Nghe nói có đến 3,377 người, được chia thành 5 cánh chuyên chở bằng xe vận tải lớn.


Năm 1970, khi Lonnol lên nắm chính quyền thì người Mỹ cho phép Việt Nam Cộng Hoà đánh vào các sào huyệt của Việt Cộng tại biên giới. Dạo ấy có nạn cáp duồn sát hại người cao miên gốc việt. Nên quân đội Việt Nam Cộng Hoà tiến qua biên giới nhân danh bảo vệ người Việt đánh Việt Cộng tơi bơi hoa lá. Ông tướng Đỗ Cao Trí chỉ huy, ông ta cho truy kích Việt Cộng chạy về phía sức, Hạ Lào nhưng Hoa Kỳ không chịu, cuối cùng trực thăng của ông ta nổ trên trời.


Việt Cộng đem quân và vũ khí từ Hạ Lào xuống do đoàn 340 phụ trách. Đoàn 340 này được xem là lớn nhất trong các đoàn tiếp liệu, có đến 4,189 người, gồm 4 cánh quân nhu, 3 tiểu đoàn vận tải, 5 liên trạm nối liền từ Stung TRENG xuống Khatie. Hồi đi cao miên, mình không biết vụ này, nếu không chắc cũng bò đến mấy vùng này để xem. Họ thành lập 4 bệnh viện và một đoàn công binh để xây cầu, làm đường… năm 1970-1972, trên tuyến đường này Việt Cộng chuyên chở đến 26,147 tấn vũ khí các loại, song song họ đưa hàng nghìn cán bộ và bộ đội vào miền nam. Trong đó có ông chú ruột mình, bị B52 dập chết trên đường Trường Sơn.


Ngoài ra họ có thành lập một con đường Trường Sơn đặc biệt về hàng không, mang tên Đoàn 919. Đoàn này được thành lập vào tháng 2 năm 1960, nhằm rút ngắn đường tiếp tế vào miền Nam. Họ sử dụng phi trường Cát Bi ở Hải Phòng. Tàu bè Liên Xô chuyên chở vũ khí cập bến và đưa thẳng lên máy bay. Lúc đầu họ thả dù xuống các vùng như Mường Phìn, Mường Phalan... nhiều khi phải bay thấp để thả luôn các thùng vũ khí xuống vùng này. Sau này họ cùng Pathet Là chiếm đóng các vùng này nên sử dụng phi trường Chepone, Hạ Lào mà khi xưa mình hay nghe đài truyền thanh nói đến. Việt Nam Cộng Hoà gọi là Hạ Lào, còn Việt Cộng gọi là Nam Lào. Họ đưa quân và vũ khí xuống mấy phi trường này. Từ đây bộ đội tiến vào Nam còn hàng hoá thì được Đoàn 559 chuyển vào Nam qua các trạm Tăng Noong thuộc Quảng Nam, Đắc LAn thuộc Kon-Tum….



Theo tài liệu Việt Cộng thì “Trong ba năm từ 1960-1962, trên chiến trường Lào, các máy bay của đoàn 919 phối hợp với phi công Liên Xô đã thực hiện 3.821 chuyến bay, vận chuyển 9.419 lượt bộ đội và 743 tấn hàng hóa, thả 3.227 dù hàng và kiện hàng xuống 20 địa điểm khác nhau trên đất Lào.” Nhưng chỉ tồn tại được đến năm 1963. Lý do là từ năm 1965 không quân Mỹ bắt đầu đánh phá miền Bắc nên không thể sử dụng máy bay chở hàng vào Quảng Bình hoặc vượt lên tâyTrường Sơn được nữa. Chỉ từ đầu năm 1973, sau khi ký kết Hiệp định Paris về VN, nhiều vùng chiếm đóng đã hình thành ở miền Nam, hình thức vận chuyển hàng không quân sự mới lại được sử dụng rộng rãi. Cho thấy sau hiệp định Paris thì Việt Nam Cộng Hoà bị Hoa Kỳ cúp viện trợ trong khi Liên Xô gia tăng viện trợ cho Việt Cộng. Tính từ 1960 cho đến kết thúc chiến tranh tháng 4-1975, đoàn 919 đã vận chuyển vào miền Nam và xuống Nam Lào 60.000 lượt bộ đội, không biết mỗi lượt như vậy là bao nhiêu bộ đội, không nghe họ nói. 31.000 tấn vũ khí đạn dược, khí tài, lương thực, thuốc men và hàng hóa quân sự...


Trích tài liệu của Hà Nội 

“Vận tải hàng không dân sự là hình thức vận chuyển công khai nhưng lại tuyệt mật. Đó chính là tuyến vận tải hàng không dân dụng bình thường của Vương quốc Campuchia (Air Cambodia) bay từ Phnom Penh đi Hà Nội, hoặc từ Phnom Penh đi Quảng Châu, Hong Kong rồi theo đường sắt hoặc đường hàng không về Hà Nội. Sở dĩ công khai vì nó sử dụng một loại đường bay thương mại bình thường như mọi đường bay khác. 

Nhưng cũng là tuyệt mật vì nó gài vào trong đường bay bình thường những "hành khách" không bình thường. Máy bay của Air Cambodia được quyền bay ngang lãnh thổ miền Nam VN, cũng như máy bay của Nam VN được phép bay từ Sài Gòn qua không phận Campuchia để đi Bangkok, Tây Âu. Con đường này rất an toàn, vì nó là sự mạo hiểm được bọc lót dưới một hình thức công khai hợp pháp. 

Tất nhiên đó là sự mạo hiểm được tổ chức rất chu đáo: từ căn cước giả, tên giả, đến lai lịch giả đều có một bộ phận chuyên trách thu xếp, sử dụng đến những phương tiện hiện đại bậc nhất lúc đó. Khi đã có đủ giấy tờ hợp pháp, lại phải bọc lót suốt từ khâu soát vé đến khâu kiểm tra hành lý. Tại đây đều có người của "Ban cán sự K". Loại nhân viên này thường không phải là cán bộ cách mạng mà là những nhân viên có lý lịch rõ ràng, không có chút gì khả nghi. Thường đó là người Hoa, người Ấn, người Lào, người Khơme... có cảm tình với cách mạng VN. Đã có hàng ngàn cán bộ cao cấp đi ra đi vào miền Nam bằng con đường này, tức là bay qua không phận của miền Nam VN, mà chưa xảy ra một vụ nào rắc rối. 

Con đường này cũng đã đảm nhiệm vận chuyển những tài liệu, khí tài quan trọng như máy móc, điện đài, hàng triệu đôla để chi viện cho miền Nam. Những gia đình và con em cán bộ miền Nam cũng đi ra Bắc bằng con đường này. Đặc biệt là việc di chuyển hàng ngàn học sinh Trường Nguyễn Văn Trỗi ra Bắc theo tuyến hàng không này. Những bệnh binh, thương binh, những người ốm nặng... thường cũng được đưa theo con đường này để kịp thời ra Bắc chạy chữa, an dưỡng... 

Một trong những nhân viên lữ hành (người làm khâu quan trọng và nguy hiểm nhất như kiểm tra vé, căn cước, visa, nhận diện, cân hành lý...) ở sân bay Pochentong là ông Check Nguyễn Cang, một người Ấn Độ lai VN. Ông có cha là một thương gia lớn người Ấn Độ tại Sài Gòn từ lâu đời, lấy vợ VN và có nhiều con. Ông Cang đã bí mật hoạt động cho Việt Minh từ thời kháng chiến chống Pháp, dưới cái vỏ là một viên chức làm cho Air France ở Sài Gòn. Sau Hiệp định Genève, đến năm 1955, ông sang Phnom Penh làm cho Air Cambodia với cái tên hoàn toàn Ấn Độ là Check Kesath. Với một lý lịch như thế ông không bị ai để ý. Nhưng ông là một trong những đầu mối chính lo các giấy tờ, đồng thời cũng là nhân viên cửa ga.

Ông hoạt động ở đó suốt những năm chiến tranh, cho đến tháng 3-1975 không may ông bị chính quyền Pol Pot phát hiện và thủ tiêu. Em ruột của ông Nguyễn Cang là Kamal Nguyễn, bác sĩ tại bệnh viện thành phố Lille (Pháp), cũng là chủ tịch Hội Việt kiều tại đây, kể lại: "Anh tôi đã hoạt động cho Việt Minh ngay từ những năm 1950, chuyên lo việc đưa người của mặt trận lọt qua hệ thống kiểm soát của sân bay để bay về Hà Nội và từ Hà Nội bay sang Phnom Penh, rồi từ đó bí mật đi vào vùng giải phóng". Hết trích.


Mình đang tìm kiếm xem số lượng khí tài của Hoa Kỳ viện trợ cho Việt Nam Cộng Hoà để so sánh với Liên Xô viện trợ cho Hà Nội từ sau hiệp định Paris. Hoa Kỳ tuân theo những gì đã ký trong khi Hà Nội và Trung Cộng thì không. 


Dưới đây là thống kê ước tính vũ khí viện trợ của Hoa Kỳ, Liên Xô, và Trung Quốc cho các bên tham chiến trong Chiến tranh Việt Nam, chỉ tính vũ khí và khí tài quân sự chính yếu (không bao gồm lương thực, nhiên liệu hay hạ tầng kinh tế).

1. Hoa Kỳ viện trợ cho Việt Nam Cộng Hòa (VNCH)

Súng bộ binh

Hơn 2 triệu khẩu, gồm:

    • M1 Garand, M1 Carbine
    • M16A1 (khoảng 1 triệu khẩu)
    • Thompson, M3 Grease Gun
    • Súng ngắn M1911A1

Pháo binh:

  • Khoảng 12.000 khẩu pháo (gồm pháo 105mm, 155mm, 175mm, súng cối 60–120mm)

Xe tăng – thiết giáp:

  • ~2.000 xe, gồm:
    • Xe tăng M41 Walker Bulldog
    • Xe thiết giáp chở quân M113
    • Xe tăng hạng trung M48 Patton

Máy bay:

  • ~1.000–1.300 chiếc, bao gồm:
    • F-5 Freedom Fighter (~200 chiếc)
    • A-1 Skyraider, A-37 Dragonfly
    • Trực thăng UH-1 Huey (hơn 600 chiếc), CH-47 Chinook
    • C-47, C-130 vận tải

Hải quân:

  • Khoảng 1.500 tàu và xuồng chiến đấu, gồm:
    • Tuần dương hạm, tàu phóng lôi, tàu tuần tiễu
    • Tàu đổ bộ, tàu chỉ huy, tàu vận tải

2. Liên Xô viện trợ cho miền Bắc Việt Nam

Súng bộ binh:   Xã c

  • Khoảng ~500.000 khẩu, gồm:
    • AK-47 (Type 1–2–3)
    • SKS, Mosin-Nagant
    • Súng ngắn Tokarev TT-33

Pháo binh:

  • Hơn 6.000 khẩu, gồm:
    • Pháo D-30 122mm, M-30 122mm
    • Cối 82mm, 120mm
    • Pháo cao xạ 37mm, 57mm, 85mm

Tên lửa & phòng không:

  • ~7.000 quả tên lửa SA-2 Guideline
  • Tổ hợp radar điều khiển bắn P-12, P-18
  • Hàng trăm bệ phóng và thiết bị điều khiển

Máy bay chiến đấu:

  • ~200–250 chiếc, gồm:
    • MiG-17 (~100 chiếc)
    • MiG-21 (~80–100 chiếc)
    • Huấn luyện phản lực L-29

Xe tăng – thiết giáp:

  • ~ 600–700 chiếc, gồm:
    • T-34/85
    • T-54, T-55
    • BTR-40, BTR-60 (thiết giáp)

3. Trung Quốc viện trợ cho miền Bắc Việt Nam

Súng bộ binh:

  • Khoảng ~1 triệu khẩu, gồm:
    • Type 56 (bản sao AK-47)
    • SKS, súng ngắn Type 54

Pháo binh – súng cối:

  • ~5.000 khẩu, gồm:
    • Pháo 75mm, 85mm, 122mm
    • Cối 82mm, 120mm
    • Pháo cao xạ 37mm, 57mm

Xe tăng – thiết giáp:

  • Khoảng 300–400 xe, chủ yếu:
    • Type 59 (sao chép T-54)
    • Xe thiết giáp Type 64
Trợ giúp khác:

  • Gửi hơn 320.000 quân công binh, phòng không, hậu cần (không trực tiếp chiến đấu)
  • Hàng chục ngàn tấn đạn, phụ tùng, công cụ kỹ thuật

Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử

Bệnh loãng xương

 Bệnh loãng xương


Cuối tuần này có hai cặp vợ chồng bạn, cả 4 đều là nha sĩ, ghé lại Cali ăn cưới con người bạn nên ngụ lại nhà mình. Sáng nay ngồi nói chuyện thì họ kể hôm qua đi thăm vợ chồng người bạn xưa ở nha khoa Sàigòn. Cách đây 2 năm đi du thuyền chung qua bên Do Thái, nay bà vợ bị ngã gãy mặt, rồi lại bị thận nên phải đi lọc thận mỗi tuần. Ông chồng thì đang xây căn nhà 8 triệu ở Diamond Bar, 4 năm rồi chưa xong. Cho thấy mỗi ngày chúng ta có nhiều lo toan, ước mộng nhưng khi sức khoẻ xuống cấp thì mọi thứ đều tan biến chỉ còn sức khoẻ là mối quan tâm chính.



Về già chúng ta thường hay nghe nói đến bệnh loãng xương và cứ nghe thiên hạ kêu uống sữa để có Calcium giúp xương chắc. Uống sữa vô hình trung lại làm thêm loãng xương. Ai tò mò thì tìm trên bờ lốc , mình có kể vụ này rồi.


Sự suy yếu dần dần của xương, khiến người ta dễ bị gãy xương, là một trong những hậu quả phổ biến và nghiêm trọng nhất của quá trình lão hóa. Người ta cho biết 75% cái chết của người Mỹ lão niên, do bị té ngã mà ra. Ngã xuống đất có thể bị gãy vai, gãy xương chậu, bể đầu chết. Gãy xương thì lâu lành, đi đứng khó khăn rồi sinh ra các bệnh tật khác. Hiện nay, để giải quyết vấn đề này, chúng ta thường cố gắng ngăn chặn tình trạng mất xương và bác sĩ thường chẩn đoán, chụp hình xuyên quét mật độ xương lão hóa một cách thiếu khôn ngoan để có thể bán thuốc tăng mật độ xương cho một lượng lớn bệnh nhân. 


Người ta cho biết cách chữa bệnh này là sai lầm vì dữ liệu từ những lần quét này thường không tương quan với sức mạnh thực sự của xương và vì việc chỉ đơn giản là tăng mật độ xương thường tạo ra xương giòn, dễ gãy khi chịu áp lực. Ngoài ra, các loại thuốc được sử dụng phổ biến nhất để cải thiện mật độ xương lại nổi tiếng với các tác dụng phụ.  


Bất cứ khi nào có một thị trường thuốc lớn (ví dụ: hiện nay loãng xương ảnh hưởng đến khoảng 20% phụ nữ trên 50 tuổi), ngành y tế sẽ bác bỏ bất kỳ phương pháp chữa trị nào đối với tình trạng này mà không mang lại lợi nhuận lớn từ các dịch vụ y tế.


Chính vì vậy, ít tài liệu được xuất bản về các điều kiện này khiến chúng ta rất ít hiểu biết về nguyên nhân thực sự của bệnh loãng xương hoặc những phương pháp hiệu quả nhất để phục hồi sức mạnh của xương. Mình có kể vụ loãng xương, ai tò mò thì tìm trên bờ lốc mục y tế.


Cách đây 7, 8 năm, khi mình bắt đầu tập leo núi để chinh phục Đỉnh Whitney, được xem là đỉnh núi cao nhất nội địa Hoa Kỳ thì khi leo núi Yosemite, mình bị ngã và chân bị nức thay vì gãy như thường gặp ở người độ tuổi mình. Bác sĩ rất ngạc nhiên, hỏi mình có uống sữa, nói không khiến ông ta ngạc nhiên. Mình nghĩ nhờ tập nội công Hồng Gia và Trạm Trang Công, giúp xương cốt mình cứng nên cân nặng thêm vì xương cốt chắc hơn xưa, chớ không phải vì béo phì. Có đi chụp hình về xương thì bác sĩ kêu xương mình rất đặc cứng như người trẻ. Chỉ nức cho chút xíu mà mất 6 tháng mới lành hẳn. Mỗi ngày phải đi LA Fitness, đi bộ dưới hồ bơi để tập đi đứng cho vững lại. Cuối cùng phải leo lên đỉnh Yosemite lại để không còn sợ hãi leo núi nữa. Từ đó mới leo Kilimanjaro, Whitney, Machu Picchu được.


Có một vị bác sĩ, lương y như từ mẫu tuyên bố: “Những năm tháng nghiên cứu ngành y đã giúp tôi nhận ra rằng các nguyên tắc kinh tế thường cho phép người ta hiểu được hành vi phức tạp và mâu thuẫn của nó. Ví dụ, tôi tin rằng nhiều mâu thuẫn trong đạo đức y khoa (ví dụ: "các bà mẹ có quyền tuyệt đối phá thai" và "các bà mẹ không thể từ chối tiêm vắc-xin cho con mình vì điều đó gây nguy hiểm đến tính mạng của con mình") có thể được giải thích đơn giản bằng cách thừa nhận rằng bất cứ điều gì kiếm ra tiền đều được coi là "đạo đức". 


Khi một người phụ nữ quyết định hay được ai quyết định dùm để phá bào thai trong bụng là tốt vì bác sĩ và nhà thương kiếm được tiền. Còn ai lo sợ chích tiêm thuốc ngừa sợ con mình bị bệnh tự kỷ là một hành động vô lương tâm, vô đạo Đức. Mình có mấy người bạn kêu là cơ thể phụ nữ thì họ có quyền quyết định phá thai nhưng mấy người bạn không để ý đến là các hội đồng y sĩ, cũng như công ty dược phẩm lobby phía sau các vụ cho phép phá thai vô tội vạ cũng như chuyển giới tính khi còn vị thành niên. Y đức bị phá sản vì tiền bạc rồi họ bơm theo tự do bú xua la mua. Buồn đời mình hay xem mấy phim tài liệu phỏng vấn mấy đứa trẻ chuyển giới vì bé, thiếu hiểu biết bị bạn bè rồi bác sĩ thúc dục, chuyển giới nay lớn khôn một tí thì đã trễ.


Vị y sĩ này nói tiếp: “


Theo tôi, một trong những nguyên tắc kinh doanh quan trọng nhất để hiểu về y học là bán hàng qua cái phễu, một phương pháp bán sản phẩm mà ban đầu bạn sẽ rải một lưới rộng, sau đó dần dần rải những lưới nhỏ hơn cho các sản phẩm ngày càng đắt tiền hơn khi bạn bắt đầu thu hút được những khách hàng đầu tiên.


Tôi thường thấy hai loại bán hàng qua cái phễu (thường chồng chéo) trong y học. Loại đầu tiên hoạt động bằng cách bình thường hóa việc cung cấp một loại thuốc "vô hại" cho một nhóm lớn người dân và sau đó bán các loại thuốc dược phẩm ngày càng đắt tiền để điều trị các biến chứng mà nhiều người gặp phải từ những loại thuốc đó. Một trong những loại nguy hiểm nhất ảnh hưởng đến nhiều cô gái và là loại mà tôi đã nhiều lần cố gắng lưu ý:

Phễu thứ hai hoạt động bằng cách định hình lại “y học phòng ngừa” và “nâng cao sức khỏe” thành nhiệm vụ sàng lọc cho mỗi người về các tình trạng mà họ có nguy cơ mắc phải. Điển hình đầu năm mình đi khám bác sĩ, thử máu, thử phân đủ trò,…kết quả thấy bình thường. Nhưng ông bác sĩ khuyên mình nên uống thuốc cao máu, cao đường và cao mỡ. Mình hỏi lý do, ông ta kêu để phòng ngừa theo lối y học phòng ngừa. Chán Mớ Đời mình hết muốn trở lại ông ta.


Kết quả từ các cuộc sàng lọc phổ quát này sau đó được sử dụng để biện minh cho việc bán các dịch vụ y tế cho họ (ví dụ: đơn thuốc). Người Việt lớn tuổi mình sang đây, thấy đi bác sĩ miễn phí, thuốc miễn phí nên cứ uống tỉnh bơ, nhiều khi còn lấy thêm thuốc khác nữa, để gởi về Việt Nam cho gia đình. Có lần mình ra phòng mạch ông anh vợ, ngay bên ngoài cửa có tiệm bán thuốc Tây, mình thấy tên dược sĩ đứng đưa cho bà cụ hai bao to thuốc. Bà cụ uống hết đống thuốc này chắc tiêu diêu luôn. Cứ giao thuốc là có tiền, chỉ cần lấy thẻ Medicare là xong. Từ đó mình hết muốn chào hỏi tên dược sĩ này, mỗi lần đi ăn uống với anh vợ.


  Khi việc sàng lọc này trở nên bình thường, ngành y tế sẽ chuyển sang mở rộng phễu và bán nhiều dịch vụ hơn nữa. Ví dụ: • Mức huyết áp “an toàn” liên tục bị hạ thấp, và kết quả là ngày càng có nhiều người phải dùng thuốc điều trị huyết áp. Điều này lại tạo ra nhiều vấn đề khác nhau. Ví dụ, người cao niên (do động mạch bị vôi hóa theo tuổi tác) cần huyết áp cao hơn để máu lên não, và do đó nhiều người bị choáng váng và ngã té nghiêm trọng do huyết áp bị hạ thấp. Ai buồn đời thì mua cuốn sách này ở Amazon để có khái niệm về loãng xương. Cứ nghe bác sĩ uống đủ loại kèm theo hệ ứng phụ là cả đời theo bác sĩ, cứ 3 tháng lại gặp bác sĩ kê toa.


Kể từ khi chúng ta bắt đầu sàng lọc cholesterol hàng loạt, mức cholesterol “an toàn” cũng liên tục bị hạ thấp bởi các ủy ban tham nhũng, những người tạo ra các hướng dẫn mà bác sĩ tuân theo để hành nghề y. Trước đây chỉ số cholesterol cao vào năm 1986 là 356, ngày nay được hạ xuống 200. Xem như 75% người Mỹ bị cao mỡ. Ví dụ, một máy tính được sử dụng rộng rãi để xác định nguy cơ đột quỵ hoặc đau tim luôn kết luận rằng mọi người có nguy cơ cao bị đau tim và phải bắt đầu dùng statin ngay lập tức, nhưng hầu như không có bác sĩ nào trong thực tế biết rằng một nghiên cứu năm 2016 trên 307,591 người Mỹ đã phát hiện ra rằng máy tính này ước tính nguy cơ của họ cao hơn 5-6 lần. Xin nhắc lại 500-600% cao hơn. Thế là bác sĩ ung dung kê toa thuốc, hiện 3 tháng nữa lại gặp. Chúng ta trở thành nô lệ cho ngành y tế thực dụng của Hoa Kỳ.


Tương tự, hầu hết các bác sĩ đều không biết rằng ngoài việc không mang lại lợi ích cho bệnh nhân (trái ngược với các liệu pháp tự nhiên giúp cải thiện bệnh tim), statin còn là những loại thuốc cực kỳ nguy hiểm. Mình có kể vụ này rồi, xem trên bờ lốc.


Bác sĩ mình khuyên mình uống 3 loại thuốc trên. Có thể họ không biết sự nguy hại của hệ ứng phụ và cũng có thể họ không để ý vì bà vợ cần tiền mua sắm cái ví Louis Vuitton mới.


Sự sai lầm của cách chữa bệnh kiểu này được nêu bật trong một thử nghiệm cho thấy việc loại bỏ trung bình 2,8 loại thuốc không thiết yếu khỏi người cao niên tại một cơ sở đã khiến tỷ lệ tử vong trong 1 năm của họ giảm từ 45%-21% (hơn phân nữa) và số lần nhập viện trong năm đó tăng từ 30%-11,8% (gần 70%). Theo vị bác sĩ này, không có biện pháp can thiệp nào trên thị trường mang lại lợi ích tương đương với điều này. Chỉ cần giảm kê toa thuốc cho bệnh nhân là đã giúp bệnh nhân thoát chết hay vô bệnh viện. Nên nhớ cơ thể mình rất kỳ lạ, tự chữa rất hay nếu không bị đầu đọc thêm bởi các thuốc được kê toa.

Có lần đồng chí gái nói đi bác sĩ để truy tầm ung thư khiến mình thất kinh. Lý do là một trong những cách phổ biến để sàng lọc hàng loạt là chụp X-quang cho nhiều bệnh nhân, sau đó chuyển những người có hình ảnh bất thường vào điều trị.


Phụ nữ trên 50 tuổi được khuyên nên chụp nhũ ảnh hai năm một lần để phát hiện ung thư vú nguy hiểm và có thể cứu sống họ thông qua điều trị sớm. Tuy nhiên, bất cứ khi nào các chương trình sàng lọc này được nghiên cứu, người ta thấy rằng chúng không mang lại lợi ích ròng vì: Ung thư phát triển nhanh (những ung thư bạn muốn phát hiện) hiếm khi ở giai đoạn đầu cùng lúc với việc chụp nhũ ảnh. Ngược lại, những ung thư này thường được bác sĩ hoặc bệnh nhân phát hiện (do những thay đổi đột ngột mà chúng tạo ra) và do đó được đánh giá bằng X-quang độc lập với các chương trình sàng lọc hàng loạt. 


Ung thư phát triển chậm (ít có khả năng gây nguy hiểm cho phụ nữ) thường là những ung thư được phát hiện. • Kết quả dương tính giả khá phổ biến với chụp nhũ ảnh. Mình có xem phim tài liệu, họ cho biết bác sĩ thiếu y đức nên cứ đưa tấm ảnh của bệnh nhân nào đó có kết quả ung thư nên phải điều trị. Do đó ai vào khám đều bị ung thư, chữa trị mệt thở, được cái là vì tấm ảnh giả nên sau vài tháng kiếm được bộn bạc bệnh nhân được tuyên bố hết bệnh ung thư. Bệnh nhân mừng quá hát bài con cá sống vì nước nên kiếm thêm bệnh nhân cho bác sĩ. Họ ít nói đến hệ quả về kết quả chụp nhũ ảnh dương tính gây áp lực tâm lý cực kỳ lớn và thường dẫn đến việc thực hiện nhiều phương pháp điều trị có hại cho phụ nữ (ví dụ: cắt bỏ vú). Tài tử Angélique Jolin cách đây mấy năm có tự cắt vú vì ngại sẽ bị ung thư vì truyền thông cho rằng 90% phụ nữ về già bị ung thư vú. Vô hình trung tạo thành một phong trào khiến phụ nữ Mỹ đi cắt vú.


Peter Gøtzsche sau đó đã tiến hành một cuộc đánh giá toàn diện về bằng chứng về việc tầm soát chụp nhũ ảnh định kỳ, lẽ ra phải chấm dứt việc thực hiện này. Vị bác sĩ này ở xứ Bắc Âu nên không có ảnh hưởng. Ở Hoa Kỳ thì không dám lên tiếng. Ở Úc đại Lợi có một vị bác sĩ lên tiếng kêu vụ bắt ngừoi ta phải có chỉ số 200 cholesterol là do các công ty dược phẩm ép buộc, bị rút bằng hành nghề. Kiện cáo đủ trò, không biết có được bằng hành nghề y sĩ lại chưa.


 https://en.wikipedia.org/wiki/Peter_C._Gøtzsche


Tuy nhiên, dữ liệu của ông (được công bố rộng rãi) lại không có tác động gì đến các chương trình tầm soát này. Nhiều người tin rằng điều này là do các bác sĩ X quang kiếm được rất nhiều tiền từ việc chụp nhũ ảnh nên họ có nhu cầu cố hữu phải chứng minh sự cần thiết của việc tầm soát định kỳ này. Lưu ý: nhiều chuyên gia y tế phụ thuộc vào việc thực hiện lặp đi lặp lại cùng một dịch vụ tính phí (ví dụ: tiêm chủng cho trẻ em, khám vùng chậu cho phụ nữ hoặc đọc kết quả chụp nhũ ảnh). Nhớ có lần ông anh vợ là bác sĩ kêu mình đi chụp ảnh rọi quang tuyến, lại khám phá ông anh phải nhờ một bác sĩ khác đọc hình chụp rồi đưa cho mình đọc kết quả. Chán Mớ Đời 


Có anh bạn bác sĩ kể là bác sĩ lợi dụng MRI, hay CTscan để kiếm tiền nay họ bắt đầu giảm thiểu vụ lạm dụng này.


Lừa đảo DEXA (Dual-energy X-ray absorptiometry)

Một phương pháp sàng lọc phổ biến khác dành cho phụ nữ là chụp X-quang hấp thụ năng lượng kép (DEXA), phương pháp này tính toán mật độ xương và do đó được coi là thước đo độ chắc khỏe của xương. Sau đó, mật độ xương được so sánh với mật độ xương trung bình của một người 30 tuổi, và một phương pháp thống kê được áp dụng để xác định mật độ xương của họ cách giá trị đó bao xa, từ đó tính ra điểm T. Mỗi sinh viên y khoa đều được dạy rằng điểm T từ 0 đến -1 là bình thường, -1 đến -2,5 là đang trên đà xấu (loãng xương) và điểm T từ -2,5 trở xuống có nghĩa là xương của bạn yếu đến mức bạn bị loãng xương và cần phải bắt đầu điều trị ngay lập tức.


Nếu  suy nghĩ kỹ hơn, một vài câu hỏi sẽ nảy sinh trong đầu chúng ta nếu không bị bác sĩ nói phủ đầu.


Đầu tiên, vì xương tự nhiên trở nên loãng hơn theo tuổi tác, nên hầu hết mọi người sẽ có xương loãng hơn so với xương của người 30 tuổi. Ngược lại, phương pháp quản lý loãng xương hiện nay thừa nhận rằng mất xương là điều không thể tránh khỏi và cố gắng ngăn ngừa tình trạng này ngay từ sớm vì việc phục hồi xương sau này rất khó khăn. Già thì sinh bệnh lão tử. Do đó, nhiều người do quá trình lão hóa tự nhiên sẽ bị loãng xương hoặc thiếu xương. 


Còn nếu chịu khó tập nội công Hồng Gia và Trạm Trang Công. Giúp duy trì mật độ xương. Giúp làm chậm lại quy trình lão hoá. Vấn đề là người ta rất lười tập, chỉ muốn uống thuốc cái ực cho mau. Sức khoẻ là vấn đề chúng ta không thể nào mua được. Chỉ tự tạo. Anh phải đi bộ cho máu huyết lưu thông nếu không sẽ bị ứ vào tạo nên bệnh tật.


Thứ hai, độ chính xác của các lần quét là bao nhiêu? Thực tế, kết quả quét DEXA thực sự rất khác biệt tùy thuộc vào loại máy được sử dụng, cách người thực hiện xét nghiệm và loại xương được đo, với các nghiên cứu thường cho thấy sự khác biệt 5-6% về mật độ xương tùy thuộc vào nơi thực hiện xét nghiệm. Quan trọng hơn, vì điểm T dựa trên độ lệch chuẩn, nên sự khác biệt 5-6% về mật độ xương có thể làm thay đổi điểm T từ 0,2-0,4 (tương đương với việc mất xương trong một thập kỷ) và do đó khiến nhiều người bị chẩn đoán loãng xương.


 Một vấn đề tương tự với huyết áp, vì áp lực khi làm việc tại phòng khám bác sĩ thường khiến huyết áp tăng cao đến mức mọi người bị chẩn đoán nhầm là tăng huyết áp và bắt đầu dùng thuốc hạ huyết áp. Tình trạng này, ngược lại, được gọi một cách hoa mỹ là "tăng huyết áp áo choàng trắng", áp dụng cho 15-30% các trường hợp chẩn đoán tăng huyết áp, nhưng hiếm khi được điều chỉnh.


Vụ này mình thấy rõ ràng khi đến văn phòng bác sĩ, mới ngồi xuống là cô y tá chạy vào đo huyết áp. Thường người ta dặn là đo huyết áp phải ngồi xuống bình tỉnh độ 5 phút sau mới lấy để khi hơi nhịp tim điều hoà mới lấy. Gặp cô nào dễ thương là tim mình đập mạnh hơn nên lúc nào cũng thấy áp huyết cao. Bác sĩ kêu uống thuốc. Trong khi mình tập hay đi bộ thì đồng hồ mình tự động đo nhịp tim và huyết áp, cho biết bình thường. Chán Mớ Đời 


Thứ ba, liệu việc lặp đi lặp lại những điều này có ích gì không? Hóa ra, một nghiên cứu trên 4,124 phụ nữ lớn tuổi đã phát hiện ra rằng sau khi có kết quả DEXA ban đầu, không có thêm thông tin hữu ích nào được thu thập từ việc lặp lại nghiên cứu trong 8 năm tiếp theo. Tuy nhiên, nhiều hướng dẫn thường khuyên nên chụp 1-2 năm một lần, và tương tự như vậy, Medicare chi trả cho một lần chụp 2 năm một lần. Vì những lần chụp này thường có giá từ 150 đến 300 đô la, nên chi phí sẽ tăng lên nhanh chóng. Không có bác sĩ nào để ý theo dõi các hình ảnh trước đây để chẩn đoán.


Mình nhớ lúc 55 tuổi, có anh bạn đi soi ruột khám phá bị ung thư nên khuyên mình đi soi ruột. Kết quả cho thấy có mấy pulips được bác sĩ lấy ra thử nghiệm, thấy loại hiền. Hẹn 5 năm sau, cũng đi soi ruột, cũng có mấy pulips được chụp hình. Sau đó mình bắt đầu ăn uống kỹ lưỡng lại như vô thất gián đoạn, ngày một bữa thì 5 năm sau đi soi ruột, không có gì hết. Bác sĩ kêu 10 năm nữa thay vì 5 năm. Cho thấy ăn uống, đọc sách báo về dinh dưỡng sẽ giúp cải thiện sức khoẻ của mình.


Thứ tư, liệu các lần chụp có phản ánh chính xác sức mạnh của xương và nguy cơ gãy xương không? Mặc dù chúng thường có khả năng dự đoán nguy cơ, nhưng chúng không chính xác như người ta thường nghĩ. Ví dụ, nghiên cứu này phát hiện ra rằng tình trạng loãng xương của bệnh nhân (được xác định bằng điểm số T của họ) thường không khớp với những gì được quan sát trực tiếp trong xương dưới kính hiển vi. Thế là ngọng


Một phương pháp chẩn đoán sức mạnh xương rẻ hơn (không làm bệnh nhân tiếp xúc với bức xạ ion hóa) đang bắt đầu được sử dụng ở Châu Âu. Phương pháp này hoạt động bằng cách truyền sóng siêu âm vào xương và sau đó phân tích quang phổ do sóng tạo ra để đánh giá sức khỏe của xương. Tóm lại, đây có thể là một phương pháp vượt trội hơn hẳn so với phương pháp quét Dexa, nhưng khó có khả năng chúng ta sẽ thấy phương pháp này được sử dụng thường xuyên tại Hoa Kỳ trong ít nhất một thập kỷ tới do nhiều người đã đầu tư rất nhiều vào việc thực hiện quét Dexa.


Ai buồn đời thì nghe hay đọc bài trên NPR như sau: https://www.npr.org/2009/12/21/121609815/how-a-bone-disease-grew-to-fit-the-prescription


Còn  không thì  mua  cuốn sách a 2011 book nói về scam của DEXA 


Khi bệnh nhân được chẩn đoán loãng xương, phương pháp điều trị đầu tiên là bắt đầu dùng bisphosphonate và tiếp tục trong tối đa 3-5 năm, tùy thuộc vào việc thuốc được tiêm tĩnh mạch hay uống.


Có nhiều yếu tố ảnh hưởng đến sự phát triển của xương. Hai trong số những yếu tố quan trọng nhất là các tế bào tạo xương (nguyên bào xương) và các tế bào phá hủy xương (tế bào hủy xương). Bisphosphonate tập trung trong xương và hoạt động bằng cách vô hiệu hóa hoặc tiêu diệt các tế bào hủy xương. Điều này dẫn đến mật độ xương tăng lên do sự cân bằng sản xuất xương chuyển sang hướng xây dựng xương thay vì phá vỡ xương. 


Vấn đề là Bisphosphonate nổi tiếng với nhiều tác dụng phụ. Những tác dụng phụ thường gặp bao gồm:

* Kích ứng dạ dày và viêm hoặc xói mòn thực quản (đôi khi có thể dẫn đến ung thư thực quản).

* Đau xương, cơ và khớp dữ dội khắp cơ thể.

* Hoại tử xương (mô xương chết) trong hàm. Vì rất nhiều người bị ảnh hưởng bởi tình trạng này (ví dụ: Kaiser phát hiện 0,1% người dùng bị ảnh hưởng), các vụ kiện tập thể đã được đệ trình chống lại các nhà sản xuất vì căn bệnh suy nhược này (điều này tiết lộ các cuộc thảo luận kín của công ty dược phẩm Merck). Điều này dường như là kết quả của việc chúng tập trung ở hàm, làm giảm khả năng tự phục hồi của hàm khoảng 90%. Đáng chú ý, Hiệp hội Nha khoa Hoa Kỳ thậm chí còn khuyến cáo các thành viên tránh làm việc với những bệnh nhân đang dùng Bisphonate. Cuối tuần này mình có đến 4 nha sĩ ngụ lại nhà mình nên tha hồ hỏi chuyện. Kinh


Một anh nha sĩ kêu bị ung thư gan và chữa bệnh bằng cách uống sinh tố C mỗi ngày. Mình có kể vụ này rồi. Tìm trên bờ lốc.


Nói đến nha sĩ, mình có anh bạn ở Seattle, năm ngoái ghé nhà anh ta ngủ lại đêm trên đường đi Alaska. Anh ta nói là ra Costco mua cái máy xịt nước để xúc miệng sau khi ăn cơm. Anh ta khuyên bệnh nhân, khỏi mất công đi gặp anh ta 6 tháng một lần. Mình thử thì đúng thật. Đánh răng tùm lùm nhưng khi dùng máy này xịt vẫn ra thức ăn còn dính trong răng. Cho nên đánh răng vẫn bị nếu lộn xộn. Cả năm nay không thấy đau nếu răng nữa.


Trở lại hệ ứng khi dùng Bisphosphonate:

* Gây ra các triệu chứng giống cúm khi tiêm.

* Đôi khi gây ra gãy xương bất thường ở hông.

* Làm tăng gấp đôi nguy cơ rung nhĩ

* Nồng độ canxi trong máu thấp (hạ canxi máu thường có thể gây ra nhiều vấn đề).

* Mệt mỏi, buồn nôn và yếu sức.

* Suy giảm chức năng thận.

* Viêm mắt.

* Xương chậm lành sau khi gãy xương.

* Tăng nguy cơ gãy xương. 


Đây là một tác dụng phụ gây tranh cãi và có nhiều bằng chứng trái ngược nhau, vì nó trái ngược với tác dụng của thuốc, nhưng hiện nay đã có đủ bằng chứng cho thấy những loại thuốc này làm tăng nguy cơ mắc một số loại gãy xương. Chán Mớ Đời 


Ai buồn đời thì đọc bài sau đây do cơ quan y tế chính phủ đăng để hiểu sự tai hại nhưng tại sao họ vẫn tiếp tục bán.


https://pubmed.ncbi.nlm.nih.gov/19038763/


https://www.fda.gov/drugs/postmarket-drug-safety-information-patients-and-providers/fda-drug-safety-communication-ongoing-safety-review-oral-bisphosphonates-and-atypical


Một trong những khía cạnh đáng chú ý nhất của cơ thể con người là khả năng thích nghi dần dần với bất kỳ hoàn cảnh nào. Ngược lại, một trong những thách thức chính mà người ta phải đối mặt khi đối phó với một căn bệnh mãn tính là thông thường, khi các triệu chứng của bệnh xuất hiện, quá trình sinh lý kém thích nghi gây ra các triệu chứng đó đã được thiết lập lâu dài trong cơ thể và do đó rất khó (và tốn thời gian) để thay đổi.



Mình đọc đâu đó các phi hành gia bay lên cung trăng, khi về lại trái đất họ sẽ gặp phải vấn đề trọng lượng và loãng xương, do đó NASA phải chuẩn bị cho họ lấy lại được xương cứng.


Xương phụ thuộc vào trọng lực để tạo ra tín hiệu (thông qua dòng điện được tạo ra khi xương bị nén), tín hiệu đó bị mất trong môi trường trọng lực thấp. Chính vì vậy, một vấn đề tồn tại lâu dài trong du hành vũ trụ là tình trạng mất xương nhanh chóng mà các phi hành gia gặp phải (ví dụ, trong 6 tháng, họ mất 6-10% mật độ xương, khiến họ có nguy cơ gãy xương cao khi trở lại trọng lực bình thường và thường mất 3 năm hoặc hơn để phục hồi).


Chính vì vậy, mặc dù chúng ta thường chỉ tập trung vào các tế bào tạo xương, nhưng thực tế là các tế bào hủy xương cũng vô cùng quan trọng, vì sự phá hủy xương của chúng cho phép xương có hình dạng phù hợp nhất để chịu được trọng lực một cách hiệu quả. Ngược lại, khi chúng bị chặn bởi bisphosphonate, mật độ xương tăng lên, nhưng xương hình thành lại giòn và kém linh hoạt hơn nhiều. Có lẻ vì vậy tập Nội Công Hồng Gia và Trạm Trang Công giúp nén xương khiến xương từ từ chắt thêm. Hay tập Thái Cực Quyền đi chậm như Đông Phương Hội chủ trương.


Điều này lại làm nổi bật một vấn đề phổ biến trong y học. Các bác sĩ thường được đào tạo để tập trung vào việc điều trị các con số (ví dụ: giảm cholesterol "cao") với niềm tin rằng việc điều chỉnh những con số đó sẽ tạo ra sức khỏe. Phần lớn điều này xuất phát từ thực tế là việc tiến hành một nghiên cứu đánh giá lợi ích thông qua sự thay đổi của một giá trị được cho là tốt (ví dụ: vắc-xin tạo ra kháng thể mục tiêu) dễ dàng hơn nhiều so với việc đánh giá liệu có thực sự cải thiện tình trạng của bệnh nhân hay không (ví dụ: giảm tổng số người tử vong - điều mà trong các nghiên cứu của Pfizer đã không xảy ra mặc dù thực tế là các kháng thể "cứu sống" liên tục được sản xuất).


Vì quá trình chuyển hóa xương liên quan đến nhiều quá trình khác trong cơ thể, nên có nhiều yếu tố có thể ảnh hưởng đến nó. Thường các bác sĩ được huấn luyện tập trung vào việc điều trị một khía cạnh cụ thể của cơ thể thường có thể đưa ra bằng chứng cho thấy lĩnh vực họ tập trung là yếu tố quyết định chính đến sức khỏe của xương.


Khả năng vận động vì sự phát triển của xương phụ thuộc vào các tín hiệu được tạo ra từ việc chịu tải trọng lên cơ thể, nên có thể lập luận rằng lối sống ít vận động ngày càng tăng của chúng ta là nguyên nhân dẫn đến sự gia tăng liên tục của bệnh loãng xương ở Mỹ (ví dụ, một nghiên cứu cho thấy phụ nữ sau mãn kinh ít vận động mất 2.26% khối lượng xương mỗi năm, trong khi những người tập tạ lại tăng 1,17%). Ngoài ra, việc tiếp xúc với ánh sáng mặt trời đã được chứng minh là làm tăng mật độ xương, điều này càng minh họa rõ hơn việc ít vận động trong nhà có thể gây ra vấn đề như thế nào. 


Điểm này là vấn nạn tại Hoa Kỳ cho người cao tuổi nhất là phụ nữ. Họ không muốn bị ăn nắng nên ra đường là phải xoa kem chống nắng mà loại kem này làm bằng hoá chất nên có thể gây nguy hại cho cơ thể trong khi đó xương cần sinh tố D để tạo chất calcium cho xương tia nắng mặt trời. Người ta khuyên đi bộ, có ánh nắng mặt trời để giúp không bị loãng xương nhưng mấy ai đi hay sợ ăn nắng nên bôi kem chống nắng. Ở Hoa Kỳ tại các tiểu bang miền Bắc, mùa đông nhiều nên ít có ánh mặt trời. Đến khi mùa Xuân họ ra đường thì lại bôi kem chống nắng thế là ngọng.


Gần đây bộ trưởng y tế Hoa Kỳ cấm không được bỏ chất Fluoride trong nước uống trên toàn Hoa Kỳ. Mình không hiểu lý do là Âu châu đã cấm từ lâu nhưng tại sao Hoa Kỳ phải đợi đến thời ông Trump lên mới thật sự cấm.


Fluoride ban đầu được thêm vào nguồn nước vì fluoride được biết là làm tăng mật độ xương, nên điều này được sử dụng để lập luận rằng nó có thể bảo vệ răng của chúng ta, và do đó nó có thể được coi là một chất dinh dưỡng thiết yếu. Những nỗ lực này ban đầu không thành công, nhưng cuối cùng, vì fluoride là thành phần cần thiết để sản xuất bom nguyên tử đầu tiên, chính phủ đã nhượng bộ và thêm fluoride vào nguồn nước. Thật không may, giống như bisphosphonates, mặc dù fluoride làm tăng mật độ xương, nhưng xương được hình thành lại kém khỏe mạnh và không thể hoạt động bình thường. 


Điều này cũng đã được chứng minh bởi nhiều nghiên cứu liên kết fluoride với bệnh nhuyễn xương (một tình trạng xương mềm và do đó dễ gãy hơn) và nhiều nghiên cứu cho thấy việc bổ sung fluoride làm tăng chứ không phải giảm nguy cơ gãy xương. Tuy nhiên, ngược lại, vì loãng xương thường được xác định không phải bởi nguy cơ gãy xương mà là do mất mật độ xương. Chán Mớ Đời 


Do đó phải mua kem đánh răng từ Đức quốc vì không có fluoride. Hay đi chơi ở Âu châu thì mua ít hộp kem đánh răng về xài.


Về già người ta bệnh hoạn nhiều hơn nên bác sĩ và nhà thương cũng như các công ty dược phẩm tạo dựng một nền tảng y khoa để moi tiền các vị cao niên. Về già chúng ta thấy ai nấy đều đổi tên đổi họ Cao. Nhiều người bị bắt buộc đổi vì bác sĩ khuyên. Mình sang Mỹ rồi phải đổi tên cho có vẻ Mỹ. Thay vì họ Lê họ Nguyễn, đổi thành họ Cao, nuôi sống bác sĩ cũng như dược sĩ. Chán Mớ Đời


Ông Tám Bôn Sa, mỗ tim xong người phê, cứ rung chân rung cẳng, đi đứng lộn xộn. Bác sĩ cho uống thuốc này thuốc nọ khiến tim nhảy lộn xộn, tưởng phiêu diêu rồi. Đùng một cái ông ta nhớ mình có kể vụ mật ong nên gọi điện thoại nhờ khi nào ra bôn Sa thì mua dùm cho bình mật ong. Từ ngày ông ta uống mật ong nguyên chất, chân tay khoẻ mạnh đi đứng vững vàng. Đúng là Phước chủ may cho thần mật ong. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Hắc sơn tử