Sau khi leo núi gần Dushanbe như ăn khai vị, lên cao độ 600 mét thì hôm sau khi con gái và bạn trai sau chuyến phiêu lưu qua Uzbekistan mất 28 tiếng đồng hồ mới đoàn tụ với gia đình. Con gái mình vốn dòng keo kiệt như bố nên tranh thủ trong vòng 3 tiếng ăn sáng, bơi hồ bơi và spa của Hyatt, kêu trả tiền mà không được ngủ sử dụng khách sạn.
Chỉ có gia đình mình ngồi ăn ngay không gian mênh Mông này nhưng leo lên xuống 15 dậmXe đến đón cả gia đình chạy đến vùng sarytag nơi có những cái hồ đẹp dưới chân mấy dãy núi. Họ gọi các hồ Koulikalon. Muốn xem hay bơi tại đây thì phải leo lên leo xuống 8.6 dậm và đi vòng vòng viếng mấy cái hồ mất thêm 6 dậm xem như 15 dậm hay 23 cây số. Xe đưa cả gia đình đến khu nghỉ dưỡng Artuch có nhiều cabin. Khu này được xây dựng năm 1987, thời Liên Xô cho các lực sĩ tập dược. Có một căn nhà gồm 3 phòng ngủ cho gia đình, đêm nằm nghe tiếng suối chảy phê không thể tả, khá tiện nghi tuy không bằng tiêu chuẩn của Hoa Kỳ.
Tắm rữa xong thì ra ăn chiều. Có món của người nga, súp mà họ gọi là Borsch rất ngon. Sau đó thì về ngủ lấy sức cho cuộc hành trình lên núi 5 dậm và leo lên 2,800 cao bộ đến nơi cắm trại.
Sáng ra sau điểm tâm thì có người đến lấy hành lý của tụi này để cho lừa chở lên núi. Tổng cộng là 6 người lo dựng lều, nấu ăn và người hướng dẫn viên và 5 con lừa. Điểm cắm trại không cao lắm chỉ có gần 10,000 cao bộ anh nên lừa được sử dụng để chuyên chở thức ăn, lều chõng lên núi.
Mình đi Kilimanjaro và Machu Picchu thì ở cao độ quá cao trên 15,000 cao bộ nên họ phải dùng người khuân vác lên núi. Ở Hoa Kỳ muốn lên đỉnh Whitney ở cao độ 14,555 bộ anh có công ty hướng dẫn dùng lừa để chuyên chở lên đó độ 12,000 cao bộ rồi mình leo lên đỉnh. Phải mất 7 ngày đường cho ai có vấn đề bị say núi.
Cả nhà bắt đầu leo núi ai nấy cũng vui vẻ đến 2 tiếng sau thì mụ vợ bắt đầu rên hỏi còn bao lâu. Mụ không hiểu lý do lấy mình để phải leo núi cho khổ. Kêu có nhà cửa đàng hoàng không ở leo núi ngủ bờ ngủ bụi.
Thấy mụ vợ leo núi mà thươngCuối cùng thì cũng đến nơi sau 5 tiếng đồng hồ. Điểm hay là chỗ cắm trại chỉ có gia đình mình khác với Kilimanjaro và Machu Picchu đông như quân nguyên. Nếu ai leo nổi thì mình nghĩ nên đến đây một lần vì phong cảnh quá đẹp. Machu Picchu thì đẹp nhưng không thể so sánh với chỗ này. Đến nơi đã thấy lều dựng hết, có nệm bơm hơi đầy, rộng rãi chả bù với Machu Picchu hay Kilimanjaro còn Mount Whitney thì mình vác theo lều cá nhân nên không kể. Họ có làm cái lều cầu tiêu. Khác với Kilimanjaro và Machu Picchu họ đem theo bio toilet, đây thì sáng tạo hơn họ đào cái hố rồi để bịch nylon rồi cột vào cái ghế ngồi, khoét cái lỗ rồi gắn cái nắp bồn cầu trên. Thế là cứ vô tư thả bom. Còn Mount Whitney thì mình phải đem bao bio theo, khi đi cầu thì trải ra rồi xếp lại đem xuống núi quăng thùng rác. Kinh
Xong xuôi thì họ mời ra ăn. Đây là điểm đẹp nhất. Họ để bàn bên cạnh thác suối, cả nhà và anh hướng dẫn viên. Thức ăn thì cũng ngon. Đói quá thì cái gì cũng ngon nhưng phong cảnh thì quá tuyệt. Phía sau là glacier. Núi rừng bao la có mấy con lừa lâu lâu hét chửi nhau, bên bênh ông Trump bên chửi ông Trump nghe điếc tai. Ăn xong thì vào ngủ một tí đến tối họ cho ăn rồi đi ngủ.
Tối ngủ mình nóng nên chỉ bận áo len ngủ trong khi mụ vợ kêu lạnh cứ rúc vào tai mình ngáy rồi kêu ngủ không được. Ban đêm, cứ lâu lâu con chó sữa vài cái là mấy con lừa bắt đầu chửi bới nhau. Họ đem theo hai con chó và năm con lừa. Sáng ra hai đứa con rên lạnh quá ngủ không được thêm mụ vợ chửi bên tai nên mình nói với anh hướng dẫn viên là tối nay chắc phải hạ Sơn vì lạnh. Nói cho ngay là lỗi tại mình. Mình leo núi ngủ lều quen còn vợ con chưa bao giờ nếm mùi nên không đem áo đủ ấm. May sao họ kiếm được nhà dưới núi nên sau ăn trưa ngủ một giấc thì cả nhà đi xuống. Trên núi không có Internet nên anh hướng dẫn viên phải đi đến những chỗ cao mà anh ta đã ghi qua gú gồ để có tín hiệu.
Ăn sáng xong cả nhà ra cởi lừa cho vui vì mụ vợ quạu, chụp hình quay viđeo khiến mụ vui ra. Sau khi biết có chỗ ở cho tối phải trả thêm tiền. Chỉ tiếc là chương trình đêm đó có lửa trại hát hò nhảy múa của người địa phương nhưng quan trọng là sức khỏe mụ vợ và con gái là chính. Cả nhà bắt đầu đi đến hồ Bibijonat. Mình nhớ trên đường từ Santalkay đến Machu Picchu ở Peru có cái hồ đẹp tuyệt vời , màu turquoise quá đẹp nhưng hồ này còn quá đỉnh. Mình đem quần tắm và khăn tắm. Mấy tên đàn ông nhảy xuống nước lạnh độ 5 độC. Mình nhảy đúng 5 giây ba lần nhúng đầu dưới nước lạnh quá chạy lên bờ. Thằng con quạt được 4 cái bơi bướm là cóng người đi lên. Có ông tajik theo dọn đồ đạt không biết bơi may có thằng Bồ con gái kéo lên. Kêu sợ quá mới lấy vợ suýt chết.
Xong xuôi cả đám về trại ăn cơm trưa rồi ngủ trưa một tiếng rồi chuẩn bị xuống núi. Họ cho lừa đem Vali xuống với đồ trại. Đi vòng qua xem mấy cái hồ khác trên đường về. Cảnh quá đẹp thêm không có du khách khác. Ở trại mình ở qua đêm trước khi lên núi chỉ thấy đâu 6 người, trên đường đi thì gặp 2 tên gốc hòa Lan. Ra thiên nhiên mà gặp du khách nhiều thì mất vui nhất là người Tàu. Đây cả không gian dành cho mình riêng biệt. Quá hạnh phúc. Nhún mình vào nước hồ lạnh cóng nhưng đem lại tinh thần rất thoải mái. Chắc phải làm Hoài quá mỗi ngày tắm nước lạnh nhưng không lạnh như ở hồ.
Cuối cùng cũng về đến trại. Con gái với mụ vợ kêu tắm xong là bay lên giường còn mình thằng con và thằng Bồ con gái ra ăn cơm về mấy đầu bếp đi trước đã nấu ăn.
Ăn xong là chỉ biết lên giường tới sáng. Con gái chạy lại bên cạnh nằm nói chuyện tới khi mụ vợ chui ra. Tối mình nằm ngoài phòng khách vì toàn cửa sổ còn thằng con ngủ chung phòng với mẹ.
Cuộc hành trình leo núi của gia đình năm nay khá chông gai nhưng nhìn lại có nhiều kỷ niệm đẹp. Cho thấy mình hạnh phúc đem được cả gia đình lên đây chớ không có sức khỏe thì chả bao giờ có những giây phút tuyệt vời trên đỉnh núi ở Tajikistan này với dân tình quá hiền hòa.
Phục nhất là mụ vợ dám leo núi với mình ở tuổi gần 7 bó. Đó là một niềm hạnh phúc vô biên vì mình thích leo núi mà mụ vợ leo không nổi cũng Chán Mớ Đời . Đi một mình thì buồn mà nếu không đi thì vài năm nữa sức khỏe thì hết mong thực hiện các điểm du lịch mình muốn khám phá.
Hôm nay sẽ đi chuyển đến hồ đại đế Alexander. Xong om
Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen
Nguyễn Hoàng Sơn