Sinh nhật thứ 136 của tháp Eiffel

  

Ngày này 136 năm về trước, tháp Eiffel vừa được hoàn thành và ngày nay trở thành biểu tượng của Pháp quốc, có trên 7 triệu du khách viếng thăm mỗi năm. Ngày thứ 2 đến Paris, là mình chạy ra đây xem cái tháp này, rồi đi bộ lên vườn Lục Xâm Bảo. Sau này thì đến đây vẽ rất nhiều lần.

Vấn đề là người Pháp mới đầu thù ghét toà tháp, họ gọi tân đại, nhục nhã và quá Mỹ (trop Americain). Tương tự như trung tâm văn hoá Pompidou do 2 kiến trúc sư Enzo Piano và Richards Rogers và viện bảo tàng Louvres do kiến trúc sư I.M. Pei thiết kế, công ty này mình có thời gian làm việc tại New York trước khi dọn qua Cali. Mình nhớ hồi mới sang Paris, thì trung tâm văn hoá Pompidou mới khánh thành, thiên hạ bàn tán nhất là khi biết mình là sinh viên kiến trúc nên hơi mệt để trả lời. Tây đầm kêu « c’est honteux ».

Tòa tháp này khởi công vào năm 1887, và hoàn tất 2 năm sau, vào ngày 31 tháng 3 năm 1889. Đây là một công trình chưa từng có và là một thách thức đối với kỹ thuật không giống bất kỳ công trình nào trước đây. Tấm ảnh trên là bức hoạ đầu tiên của ông Maurice Koechlin năm 1884. 

Khi hoàn thành, công trình cao 300 mét và ngay lập tức trở thành tòa nhà cao nhất thế giới. Không có công trình nào trong lịch sử cao hơn 200 mét, chứ đừng nói đến 300 mét, và kỷ lục của Tháp Eiffel không bị phá vỡ cho đến khi Tòa nhà Chrysler hoàn thành vào năm 1930 tại New York.


Tháp Eiffel vẫn thống trị chân trời của Paris gần một thế kỷ rưỡi sau đó. Công ty xây dựng tòa tháp này do ông Gustave Eiffel điều hành.

Nhưng chính hai kỹ sư tại công ty của ông, Maurice Koechlin và Émile Nouguier, là những người lập kế hoạch đầu tiên. Một kỹ sư khác tên là Stephen Sauvestre đã tinh chỉnh thiết kế của họ và thêm các mái vòm trang trí. Khi các kế hoạch được công bố, nó đã gây ra sự phấn khích... và sốc.

Trong suốt quá trình xây dựng, Eiffel  biểu tượng của dự án đã bị chế giễu và chỉ trích trên báo chí. Tây đầm là vua chê, chỉ trích bú xua la mua.


Đây là những gì một nhóm nghệ sĩ người Pháp nổi tiếng đã nói trong một chuyên luận chung về tòa tháp: Những lời phàn nàn như vậy nghe có vẻ lạ, bởi vì Tháp Eiffel không hề kém phần Paris so với Khải Hoàn Môn, Nhà thờ Đức Bà hay Bảo tàng Louvre. Mình nhớ khi công ty kiến trúc I.M.Pei & Partners thắng giải này thì tổng thống François Mitterand nói với ông Pei là ông sẽ không là một Bernini thứ hai. Kiến trúc sư vẽ tòa thánh Vatican, được mời sang Pháp để thiết kế xong bị từ chối vì kiến trúc sư Pháp ganh tị.

Vì vậy, đây là lời nhắc nhở quan trọng rằng mọi thứ hiện nay vốn cũ kỹ và truyền thống đã từng hiện đại đến kinh ngạc. Khi ý tưởng nào mới đi trước thời đại, cần có thời gian để người ta chấp nhận và sau đó ca ngợi. 

Trong bức ảnh này, tòa tháp chỉ mới 25 tuổi. Daọ ấy người ta chuyên chở vật liệu bằng phà nên các kiến trúc dinh thự lớn đều nằm dọc bờ sông để dễ thực hiện. Nếu người Pháp phá bỏ thì không có tấm ảnh này.


Kỹ nghệ hóa nhanh chóng, dân số tăng, đô thị hóa và phát triển công nghệ đã đặt ra những thách thức nghiêm trọng đối với kiến ​​trúc thế kỷ 19. Liệu đây một tòa tháp bằng sắt, ​​có phải là giải pháp không? Tháp Eiffel đại diện cho sự kết hợp giữa kiến ​​trúc và kỹ thuật, một sự kết hợp vẫn tiếp tục cho đến thế kỷ 21. Sự hợp tác kỹ sư và kiến trúc sư rất quan trọng cho công trình. Kiến trúc sư thiết kế xong mà gặp kỹ sư không giỏi nhất là không có đầu óc khai phá thì không thực hiện được công trình. Khi mình làm việc ở lUân Đôn cho công ty kiến trúc sư Norman Foster thì ông ta dùng công ty kỹ sư Ove Arup rất giỏi để tính toán giúp thêm ý kiến để vẽ thêm cho đẹp. Như sử dụng cấu trúc cho các tấm kính to đùng. 

Nó cho thấy tiềm năng to lớn của các vật liệu và phương pháp hiện đại để tạo ra những công trình trước đây không thể nghĩ tới... và những công trình cũng có thể đẹp.

Triển lãm Thế giới là gì? Đó là "Hội chợ Thế giới". Hình như Việt Nam mình gọi là Đấu Xảo. Đây là (và vẫn là) những cuộc triển lãm lớn được tổ chức vài năm một lần tại một thành phố khác nhau. Năm đi Dubai thì mình hụt xem cuộc đấu xảo ở đây vì mở cửa sau khi mình về. 


Tương tự như Thế vận hội dành cho những thành tựu quốc gia, những khám phá công nghệ và kiến ​​trúc hơn là thể thao. Hai vụ này nhằm để biểu dương sức mạnh của quốc gia tổ chức.

Cuộc triển lãm đầu tiên diễn ra tại Prague vào năm 1791, nhưng hội chợ thế giới thực sự mang tính quốc tế đầu tiên diễn ra tại London vào năm 1851. Nó đã tạo ra xu hướng xây dựng các tòa nhà triển lãm đặc biệt, trong trường hợp này là Cung điện Pha lê, để trưng bày kỹ năng của các kỹ sư thời Victoria. Mình thấy kỹ sư Anh quốc rất giỏi thích làm việc với họ hơn mấy ông Tây.


Những cuộc triển lãm đầu tiên này (như các hội chợ thế giới được gọi) tập trung vào những thành tựu của ngành công nghiệp và kỹ thuật, xét cho cùng, thế kỷ 19 là thế kỷ phát triển công nghệ nhanh chóng.

Mỗi quốc gia đều tìm cách trưng bày những gì họ đã đạt được trong một cuộc thi liên lục địa. Các công nghệ mới đã ra mắt và hàng triệu người đã tham dự, bao gồm các nhà báo, nhà khoa học, khách du lịch và các chức sắc.

Họ đã thấy mọi thứ từ tàu hỏa và điện thoại cho đến những điều kỳ lạ như con dao và nĩa lớn nhất thế giới, được tạo ra cho Triển lãm Centennial Expo năm 1876 tại Philadelphia.

Thế giới tràn ngập những di tích còn sót lại từ các cuộc triển lãm này, với những tòa nhà đẹp và khác thường được xây dựng chỉ để chào đón khách và tạo nên không khí. Giống như Khải Hoàn Môn của Barcelona, ​​được xây dựng cho Hội chợ Thế giới năm 1883:

Tuy nhiên, những tòa nhà này thường không tồn tại được, chúng chủ yếu được xây dựng tạm thời. Trong số các Triển lãm Centennial ở Philadelphia, chỉ có bốn tòa nhà còn tồn tại; phần còn lại đã bị tháo dỡ.

Giống như Tháp Eiffel, được dự tính sẽ  bị phá bỏ vào năm 1909! Tuy nhiên, các cuộc triển lãm này không chỉ dành cho quốc gia đăng cai — các quốc gia khác cũng được mời.

37 quốc gia đã tham gia Triển lãm Centennial ở Philadelphia và trong bức ảnh này từ Triển lãm Vienna năm 1873, có thể thấy Gian hàng Nhật Bản bên cạnh Gian hàng Ottoman. Và vì vậy, các cuộc triển lãm này cũng trở thành cơ hội cho các cuộc triển lãm về kiến ​​trúc cũng như công nghiệp.

Hội chợ Thế giới năm 1925 tại Paris là nơi khai sinh ra trường phái Art Deco, khi các kiến ​​trúc sư từ khắp nơi trên thế giới trình làng những phong cách hiện đại và xu hướng thiết kế nội thất mới nhất:

Cũng giống như London đã trưng bày Cung điện Pha lê vào năm 1851, người Pháp đã tìm cách thể hiện sức mạnh công nghiệp của riêng họ vào năm 1889. Nó được xây dựng trong bầu không khí cạnh tranh, do đó có quy mô và tham vọng lớn.


Vậy... Tháp Eiffel có vô nghĩa không? Khi tốn tiền dân tình để xây cất những toà nhà tạm thời để rồi dỡ bỏ sau khi cuộc triển lãm bế mạc.

Nó được xây dựng không vì lý do nào khác ngoài việc trở thành trung tâm của một cuộc triển lãm kéo dài sáu tháng và quảng cáo cho kỹ thuật của Pháp.


Tuy nhiên, không ai có thể dự đoán được danh tiếng trong tương lai của tòa tháp làm bằng sắt này. Mãi đến năm 1967, đã có một kế hoạch tháo dỡ Tháp Eiffel, vận chuyển đến Montreal để tham gia Triển lãm Thế giới và lắp ráp lại để triển lãm tại Pháp. Kế hoạch này đã bị bác bỏ vì rõ ràng là Charles de Gaulle có ý định từ chối cấp phép tái thiết tại Paris. Tất nhiên là có nhiều lý do, nhưng lý do chính chỉ đơn giản là thời gian.

Các nhà được triển lãm tại expo này sau bị phá hủy. Tháp Eiffel dự tính để 20 năm trước khi phá bỏ nhưng cuối cùng người Pháp bắt đầu yêu mến tháp này nên giữ lại. 

Bản thân Eiffel đã bảo vệ tòa tháp bằng cách so sánh nó với các kim tự tháp ở Ai Cập:

"Tháp của tôi sẽ là công trình cao nhất mà con người từng tạo ra... tại sao một thứ đáng ngưỡng mộ ở Ai Cập lại trở nên ghê tởm và lố bịch ở Paris?" ông Eiffel đã đưa ra một quan điểm đúng đắn để bênh vực cho công trình của ông ta. 


Khi đủ thời gian trôi qua, bất cứ điều gì cũng có thể trở nên thú vị, mức độ phổ biến không được đo bằng cảm nhận của mọi người ngay lúc này, mà bằng cảm nhận của họ sau một trăm năm nữa.

Paris năm 1887 có vẻ như sẽ bị hủy hoại bởi Tháp Eiffel; Paris năm 2025 sẽ không thể tồn tại nếu không có nó. Thế vận hội vừa qua được tổ chức nhiều cuộc tranh tài dưới chân của tháp Eiffel. Nói cho ngay mình vẽ tháp Eiffel không biết bao bánh kêu lần nhưng chưa bao giờ leo lên. Cứ nghĩ mình sẽ lên đó khi có dịp rồi đùng một cái đi qua Ý Đại Lợi làm rồi từ đó bước chân “lãng tử” lết khắp nơi kiếm ăn đến khi phát hiện ra mối tình hữu nghị của đồng chí gái. Hy vọng lần sau về Paris mình sẽ leo lên đây ngồi uống trà nhìn lại đời mình thấy vui vui một đời. 


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Bệnh viện Chợ Rẫy Được xây dựng khi nào


Hôm nay nói chuyện với anh bạn học xưa ở Đà Lạt, anh ta hỏi về bệnh viện Chợ Rẫy ở Sàigòn khi xưa. Mình nói không sống tại Sàigòn nên không rành lắm. Lý do anh ta hỏi vì nghe Việt Nam nói là bệnh viện này là số một ở Đông Nam Á trước 75, người dân Tân Gia Ba giàu có, phải sang Sàigòn để chữa bệnh ở bệnh viện này nên mình tò mò kiếm tài liệu đọc. Nói chung thì tài liệu rất hiếm. Mình mò của Tây cũng không ra. Còn Nhật ngữ thì chịu. Có bác nào biết Nhật ngữ tìm dùm tài liệu vì Nhật Bản viện trợ xây dựng bệnh viện này vào thập niên 70 tước khi Việt Nam Cộng Hoà cáo chung.

Bệnh viện Chợ Rẫy thời Tây mới sang, trước khi được Nhật Bản viện trợ xây dựng to đùng như ngày nay 

Tình cờ thấy trên YouTube một video quay cảnh công trường bệnh viện Chợ rẫy đang được xây cất nên tò mò xem thì thấy vào thời ấy người Nhật đã giúp người Việt thi công khá giỏi so với những gì mình thấy ở Đà Lạt. Xem đường dẫn

https://youtu.be/tM-40vrVPgs?si=iQEg2EaqzIYkHSAO


Thật ra bệnh viện Chợ rẫy được xây vào năm 1900 bởi mấy ông Tây thực dân, nhằm để chữa bệnh cho dân họ và một thiểu số người Tàu giàu có ở Chợ Lớn. Vào thời điểm đó, dưới thời kỳ thuộc địa, mang tên gọi ban đầu là Hôpital Municipal de Cholon (Bệnh viện Thị xã Chợ Lớn). Đây là một trong những cơ sở y tế đầu tiên được người Pháp thành lập tại Việt Nam, đánh dấu sự khởi đầu của lịch sử bệnh viện trước khi có các đợt mở rộng và phát triển sau này. Sau này họ có cho xây bệnh viện Đà Lạt mà thời ông Diệm được gọi bệnh viện Phương Lan.


Mình tìm kiếm xem ai là kiến trúc sư nhưng không có tin tức cụ thể và chính thức ghi nhận tên của kiến trúc sư hay cá nhân nào đã thiết kế Bệnh viện Chợ Rẫy, cả trong giai đoạn ban đầu do người Pháp xây dựng (năm 1900) lẫn giai đoạn tái thiết với sự viện trợ của Nhật Bản (1971-1974). Mình không biết tiếng Nhật nên không mò trên mạng bằng Nhật ngữ. Mò tiếng Tây thì cũng ngọng. Theo tấm ảnh cũ của bệnh viện thì mình đoán một ông công chức, kỹ sư Tây nào là thợ vẽ rồi vẽ xây thôi vì bệnh viện cũng nhỏ, gọi clinique, trung tâm y tế thì đúng hơn. Hai tầng không lớn lắm, to hơn biệt thự một chút, chắc có độ 20 phòng.


Trong giai đoạn thuộc địa, các công trình lớn như Bệnh viện Chợ Rẫy thường được thực hiện bởi các kỹ sư và kiến trúc sư thuộc chính quyền thực dân Pháp, nhưng tài liệu lịch sử không nêu rõ một cái tên cụ thể. Tương tự, khi Nhật Bản viện trợ tái xây dựng vào những năm 1970, dự án này được xem là một nỗ lực hợp tác giữa hai chính phủ, và thông tin về kiến trúc sư chủ trì không được công bố rộng rãi hoặc lưu giữ chi tiết trong các nguồn tư liệu phổ biến. Có thể sau 75, họ đốt hết. Bác nào có tài liệu thì cho em xin để bổ túc.


Việc xây dựng bệnh viện nằm trong chính sách rộng lớn hơn của Pháp nhằm phát triển các cơ sở y tế tại các thuộc địa của họ. Vào cuối thế kỷ 19, người Pháp đã thiết lập các trung tâm y tế như Viện Pasteur ở Sài Gòn (1891) và Nha Trang (1895) qua bác sĩ Yersin. Bệnh viện Chợ Rẫy ra đời để bổ sung vào mạng lưới này vào năm 1900. Nó được xây dựng trên một khu đất rộng hơn 50.000 m², nơi trước đó là một khu chợ (gọi là “chợ Rẫy” trong tiếng Việt, từ đó có tên gọi hiện tại). Khu chợ này đã bị dỡ bỏ để nhường chỗ cho công trình mới.


Kiến trúc ban đầu mang phong cách điển hình của các công trình thuộc địa: thực dụng, với các tòa nhà được thiết kế để đáp ứng nhu cầu y tế căn bản, đồng thời phù hợp với khí hậu nhiệt đới ẩm của miền Nam Việt Nam. Người Pháp đã huy động các kỹ sư và công nhân địa phương dưới sự giám sát của các quản lý để thực hiện dự án. Tuy nhiên, các tài liệu không ghi nhận chi tiết về chi phí, thời gian xây dựng chính xác hay tên của những người trực tiếp phụ trách thiết kế.


Khi mới thành lập, bệnh viện chủ yếu phục vụ người Pháp định cư và tầng lớp tinh hoa địa phương, mặc dù cũng tiếp nhận bệnh nhân Việt Nam và người Hoa từ Chợ Lớn. Nó được trang bị để điều trị các bệnh phổ biến thời bấy giờ, đặc biệt là các bệnh liên quan đến khí hậu nhiệt đới như sốt rét hay nhiễm trùng. Dịch vụ còn thô sơ so với tiêu chuẩn hiện đại, nhưng là một bước tiến lớn cho khu vực vốn chủ yếu dựa vào y học cổ truyền. Đây là vấn nạn của người Pháp thực dân vì không hạp với khí hậu nhiệt đới nên bị bệnh, phải chuyên chở về pháp điều trị hay bên Nhật Bản. Do đó họ mới xây dựng Đà Lạt thành trung tâm nghỉ dưỡng, để giúp phục hồi các nhân viên và lính của họ thay vì chở về pháp bằng tàu mất thời gian.

Bệnh viện do Nhật Bản viện trợ tái thiết năm 1974, được xem là bệnh viện tốt nhất vùng Đông Nam Á. Nghe kể các người giàu có ở Tân Gia Ba hay Thái Lan bay qua Việt Nam để được điều trị tại bệnh viện này.

Sự viện trợ của chính phủ Nhật Bản đối với Bệnh viện Chợ Rẫy chủ yếu diễn ra từ năm 1971 đến 1974, trong khuôn khổ dự án tái xây dựng và hiện đại hóa cơ sở này, khi đó thuộc chính quyền Việt Nam Cộng Hòa. Dưới đây là những chi tiết đã biết về sự hỗ trợ này:


Sau nhiều thập kỷ sử dụng kể từ khi được người Pháp xây dựng vào năm 1900, Bệnh viện Chợ Rẫy đã trở nên xuống cấp và không còn đáp ứng được nhu cầu ngày càng tăng của dân chúng, đặc biệt trong bối cảnh chiến tranh Việt Nam. Năm 1971, chính phủ Nhật Bản đã cung cấp một khoản viện trợ không hoàn lại cho Việt Nam Cộng hòa, dưới dạng bồi thường chiến tranh, để tài trợ việc tái xây dựng toàn diện bệnh viện. Sáng kiến này nằm trong chính sách hỗ trợ phát triển của Nhật Bản và củng cố quan hệ với các nước Đông Nam Á sau Thế chiến thứ hai. Nhật Bản cũng có viện trợ thành lập đập Đa Nhim gần Đà Lạt để tạo ra điện cho tỉnh Tuyên Đức.


Mục tiêu là biến Chợ Rẫy thành một trung tâm y tế hiện đại, đáp ứng tiêu chuẩn quốc tế và trở thành một trong những bệnh viện lớn nhất Đông Nam Á vào thời điểm đó. Dự án cũng nhằm trang bị cho bệnh viện các thiết bị tiên tiến để nâng cao chất lượng chăm sóc, đặc biệt trong một đất nước đang bị tàn phá bởi chiến tranh.

Chi tiết dự án (1971-1974)

  • Diện tích và cơ sở hạ tầng: Bệnh viện được xây dựng lại trên diện tích 53.000 m². Tòa nhà chính mới, hoàn thành vào tháng 6 năm 1974, cao 11 tầng, là một công trình ấn tượng vào thời đó, được thiết kế để phục vụ số lượng lớn bệnh nhân và các dịch vụ y tế. Khởi công vào năm 1971 mà 3 năm sau đã hoàn tất.
  • Trang thiết bị: Nhật Bản cung cấp các công nghệ y tế tiên tiến, bao gồm thiết bị chẩn đoán, dụng cụ phẫu thuật và hệ thống quản lý bệnh viện hiện đại. Điều này giúp Chợ Rẫy trở thành trung tâm tham chiếu cho các dịch vụ chăm sóc chuyên sâu.
  • Thời gian: Công trình bắt đầu vào năm 1971 và hoàn thành vào tháng 6 năm 1974, kéo dài khoảng ba năm. Giai đoạn này trùng với những năm cuối của chiến tranh Việt Nam, trước khi Sài Gòn thất thủ vào tháng 4 năm 1975.
  • Chi phí: Dù số tiền chính xác của viện trợ Nhật Bản không được công bố rộng rãi, đó là một khoản tài trợ lớn, phản ánh quy mô của dự án và cam kết của Nhật Bản trong việc hỗ trợ miền Nam Việt Nam, một đồng minh trong bối cảnh Chiến tranh Lạnh. Mình đoán vì để trả nợ chiến tranh khi quân đội Nhật Bản đóng chiếm Việt Nam nên có lẻ vì vậy họ không công bố.

Hỗ trợ sau đó (1993-1995)

Sau khi Việt Nam Cộng Hoà tan hàng vào năm 1975 và bệnh viện được chính quyền xã hội chủ nghĩa tiếp quản, Nhật Bản tiếp tục hỗ trợ Chợ Rẫy vào những năm 1990. Từ năm 1993 đến 1995, một khoản viện trợ không hoàn lại mới được cung cấp để hiện đại hóa thêm các cơ sở. Giai đoạn này cho phép cập nhật thiết bị và cải thiện cơ sở hạ tầng hiện có, tăng cường khả năng đáp ứng nhu cầu của dân số ngày càng tăng trong thời kỳ hậu chiến.


Nhờ sự hỗ trợ này, Bệnh viện Chợ Rẫy đã chuyển mình từ một cơ sở thuộc địa cũ kỹ thành một trung tâm y tế hàng đầu. Vào năm 1974, nó được xem là một trong những bệnh viện lớn nhất và được trang bị tốt nhất Đông Nam Á, với sức chứa khoảng 1.000 giường vào thời điểm đó (nay đã tăng lên hơn 2.000 giường). Sự chuyển đổi này mang lại tác động lâu dài, khiến Chợ Rẫy trở thành trụ cột của hệ thống y tế Việt Nam, vừa là trung tâm chăm sóc vừa là bệnh viện giảng dạy liên kết với Đại học Y Dược Sàigòn.

Ngày nay bệnh viện này vẫn được xem là lớn nhất Việt Nam, nhưng đọc tin tức về du khách ngoại quốc thì họ rên lắm, không đúng tiêu chuẩn quốc tế. Họ sang Việt Nam, vào bệnh viện đợi chờ quá lâu lắc.


Tương tự chợ Đà Lạt được xây cất xong vào năm 1962, được xem là ngôi chợ đẹp và to lớn của vùng Đông Nam Á. Kiến trúc sư là Nguyễn Duy Đức. Theo mình hiểu thì vào thời sau 1954, khi đất nước chia đôi, một số kiến trúc sư di cư vào Nam, cũng với kiến trúc sư miền nam tạo dựng nên một thế hệ kiến trúc sư trẻ, thiết kế nhiều công trình sau 1954 rất đẹp. Hình như có ông Mỹ nào muốn nghiên cứu về kiến trúc Việt Nam trước 75. Tại Đà Lạt họ đã thiết kế Chợ Mới Đà Lạt, khu Hoà Bình, Giáo Hoàng Học Viện, trường Võ BỊ Quốc Gia, viện đại học Đà Lạt, trung tâm nguyên tử lực,…


Có dạo một kiến trúc sư trẻ ở Sàigòn có liên lạc mình, hỏi thêm về các kiến trúc sư người Việt ở hải ngoại. Mình chỉ gặp kiến trúc sư Võ Công Toàn ở Rabat, Ma-rốc. Ông này gốc Việt nhưng thiết kế mấy nhà thờ hồi giáo và lăng của vua Mohammed. Mình suýt ở lại Rabat làm việc cho ông ta nhưng trả rẻ quá nên mình về lại Pháp rồi qua Thuỵ Sĩ làm việc. Ở Paris thì mình có làm việc cho ông Kiến trúc sư Lê Văn Kim. Ngoài ra mình có quen ông Nguyễn Trọng Kha, chú của một người bạn. ông này thì học xong về Việt Nam rồi vượt biển qua pHáp lại, đi làm cho thiên hạ nên không có thiết kế đồ án gì có dấu ấn cả. Ông Kha có là phụ giảng cho môn kiến trúc nhiệt đới, nhờ sinh tại Việt Nam và làm việc tại Việt Nam nhiều năm. Ít sinh viên theo học. (Còn tiếp)


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


Nữ tử tù gốc việt tại quận Cam


Có dạo có người kêu mình mua một căn phố ở đường Bolsa, chủ nhà ký giấy tờ xong xuôi rồi không muốn bán nữa. Địa điểm nagfy đường Bolsa, có cột quảng cáo to đùng, mỗi tháng chủ nhà lãnh tiền cho thuê đâu $450 nên mình ham. Chạy qua chạy lại nhiều lần thì thấy gần đó có một căn nhà nhỏ, đề tên một bà thầy bói, nghe nói danh tiếng, rất đắt khách và đắt tiền. Người ta gọi Miss Ha Jade Smith. Mình đoán chắc lấy chồng Mỹ nên có tên Mỹ. Nghe nói bà ta vượt biên bằng đường bộ, qua Cao Miên rồi đến trại tỵ nạn Thái Lan với một cô con gái với chồng trước. Chuyện chồng con thì không ai biết, có thể chồng chết trong trại cải tạo. 

Một hôm, báo chí Quận Cam đưa tin bà ta bị hạ sát tại nhà riêng cùng với cô con gái 23 tuổi. Dạo ấy băng đảng Việt Nam lộng hành, hay theo dõi các thương nhân ở Little Sàigòn đến nhà rồi cướp. Họ trói cả gia đình rồi đánh ai đó để khai ra chỗ dấu tiền. Người việt làm ăn với tiền tươi nên đem về nhà thay vì bỏ vào ngân hàng sợ phải khai thuế. Mình có quen một gia đình. Họ nhờ mình đến xem thợ họ mướn để hoàn tất hai căn phòng họ đang làm vì con cái lớn và đông. Thầu khoán ôm tiền chạy qua Thái Lan, nghe nói tổ chức kháng chiến gì đó. Nhà cửa đang xây cất mà bỏ hoang nên họ mướn thợ và kêu mình, trưa thay vì đi ăn trưa chạy qua nhà xem thợ làm việc ra sao hay gặp thanh tra thành phố để nói chuyện vì ông thợ không rành tiếng Mỹ. Một hôm, ghé lại thì ông thợ kêu cả nhà đêm qua bị cướp vào. Kinh


Bà Hà Smith, 52 tuổi vào thời điểm qua đời, được khách hàng gọi là “Jade”, bà thầy bói xem bói tại nhà riêng. Bà Hà bói bài tarot và xem chỉ tay; thường tư vấn về kinh doanh, tình cảm và các quyết định trong cuộc sống. Một trong những khách hàng thường xuyên là bà Tanya Jaime Nelson, tên Mỹ nhưng gốc việt, chắc lấy chồng Mỹ. Người đã xem bói, xin ý kiến bà trong hơn một thập kỷ, nhiều khi trả cả nghìn đô la mỗi buổi. $1,000 cho 1 tiếng đồng hồ, lương còn cao hơn lương bác sĩ thời đó. Thành công của bà Hà Smith được thể hiện qua số tiền lớn bà giấu kín hơn 500,000 đô la tiền mặt cất trong những chỗ bất thường như máy hút bụi và máy pha cà phê, cho thấy bà thầy bói rất khắm khá sinh lợi, chủ yếu bằng tiền mặt. Khi bị cướp, kẻ cướp có lục tung đồ đạt trong nhà để tìm kiếm tiền và vàng nữ trang nhưng không ra đến khi cảnh sát điều tra thì mới khám phá tiền trong túi máy hút bụi và máy cà phê.

Nạn nhân của khách hàng, bà Hà Smith

Anita Vo, con gái 23 tuổi của bà Hà Smith, sống cùng mẹ và đang học ngành điều dưỡng tại Cao đẳng Golden West. Nghe nói thông minh và đầy tham vọng, cô không tham gia sâu vào việc bói toán của mẹ nhưng thường có mặt trong cuộc sống của bà, đôi khi xuất hiện khi khách đến thăm. Hung thủ là một người Việt có tên Tanya Nelson, 45 tuổi: một người mẹ năm con từ Roanoke Rapids, Bắc Carolina, có một một cửa hàng đồ lót không bán chạy lắm, đồng thời bà ta vật lộn với những rắc rối cá nhân, tình duyên gia đạo. Bà ta mang tên Mỹ nên đoán lấy chồng Mỹ nhưng ly dị. Sau đó bà ta quan hệ với anh hay em trai của chồng cũ. Rồi ông thần này dọn qua tiểu bang North Carolina để xa lánh kẻ nội thù.

Sự quen biết giữa bà Tanya với bà Hà Smith bắt đầu từ nhiều năm trước, có thể vào cuối những năm 1990, khi bà còn ở Cali, tìm đến xem bói về công việc kinh doanh và đời sống tình cảm. Lời tiên tri của bà Hà Smith, cho rằng thiên cơ bất khả lộ nhưng vì muốn giúp chị nên tôi phải tổn thọ thế là bà Tanya cúng dường thêm. Chắc bà này cứ đến hỏi hoài nên Bà thầy bói khuyên bà nên dọn qua Bắc Carolina thì gia đạo sẽ yên vui. Ông bồ cũ sẽ trở lại, làm ăn sẽ phát tài. Thế là bà tin lời tiên tri như Sấm, dọn qua Bắc Carolina nhưng ông Bồ cũ nhìn bà ta sản hồn nên bỏ chạy dọn đến thành phố khác. Tiệm buôn bán cũng không khá nên tình hình tài chính của Tanya Nelson ngày càng tồi tệ, bà ta mất luôn căn nhà bị ngân hàng xiết và sự oán giận, căm thù bà thầy bói xúi mình đi tiểu bang khác của bà tăng lên. Lời khai tại tòa sau này tiết lộ Nelson tin rằng Smith đã lừa bà một khoản tiền lớn. Nhớ hồi nhỏ học tục ngữ ca dao, có câu số cô có cha có mẹ, lớn lên lấy chồng, sinh con đầu lòng không trai thì gái,…

Phillipe Zamora, tòng phạm 

Đến đầu năm 2005, lòng căm thù thầy bói khiến bà Tanya Nelson đột phá tư duy, kết tinh thành một âm mưu giết người lấy lại tiền. Hò ơ ơ Bắt thang lên hỏi ông trời, lấy tiền cho thầy bói, đòi lại được không. Ông trời ông bảo là không tao còn bị gạt huống chi là mày. Bà tuyển mộ Phillipe Zamora, một người gốc việt 55 tuổi, đồng tính không nghề nghiệp từ Bắc Carolina, người mà bà gặp qua một người quen chung. Zamora, là người gốc việt nhưng có tên Tây của người đảo Corse. Mình có quen hai anh em người Việt lai Tây họ Zamora, họ cho biết ông bố là người Pháp nên trong chiến tranh Việt Nam, không phải đi lính vì công dân Tây. 75 chạy qua Mỹ thay vì về quê cha đất tổ. Nhìn hình ông thần này thấy hao hao giống hai anh em kia. 10 năm nay không gặp lại.


Cả hai lái xe xuyên bang đến California vào tháng 4 năm 2005. Vào tối ngày 21 tháng 4, Nelson và Zamora đến nhà Smith. Bà Tanya Nelson, người quen thuộc với bà Hà Smith, được chào đón vào nhà, cùng với Zamora được giới thiệu là “bạn”. Theo sổ tay của bà Hà thì ngày giờ đó có hẹn với bà Tanya. Cuộc gặp ban đầu diễn ra vui vẻ, bà Hà Smith bắt đầu xem bói nhưng bà Tanya Nelson lấy dao đâm, nhắm vào mặt và cổ bằng một con dao từ bếp. Bà Hà dân vượt biên đường bộ, cũng thuộc dạng không hiền, chống cự, hét lên thì bà Tanya kêu ông Zamora giết như được chứng minh qua các vết thương phòng vệ trên tay, nhưng đã gục ngã sau hơn 20 nhát dao. Nghe tiếng mẹ hét lên, cô con gái lao vào, bị tên Zamora tấn công. Ông ta đánh bằng chai rượu vang, làm vỡ chai, sau đó lấy một con dao khác và đâm nhiều lần, 27 nhát, theo báo cáo khám nghiệm tử thi. Khuôn mặt của bà Hà Smith gần như không thể nhận ra, một chi tiết mà công tố viên sau này nhấn mạnh để làm nổi bật sự tàn bạo của hung thủ.


Sau vụ giết người, Nelson và Zamora lục soát ngôi nhà. Họ lấy trang sức (bao gồm những món nữ trang của Smith), thẻ tín dụng, tiền mặt và các vật dụng cá nhân, nhét vào túi. Sau đó bà Nelson lái xe đến Walmart gần đó, chắc ở đường Beach và Trask, vào khoảng 10 giờ tối, dùng thẻ tín dụng của bà Hà Smith để mua sơn trắng và găng tay. Trở lại hiện trường, bà đổ sơn lên đầu và tay của các nạn nhân. Hình như làm như vậy người chết sẽ không nhận ra kẻ giết họ để không về lại làm hại đến họ. Lúc đầu đọc báo việt ngữ họ nói lấy vôi nhưng sau này theo dõi toà án thì được biết họ chỉ lấy sơn để sơn lên mặt của hai nạn nhân. Bác nào hiểu vụ này thì cho em xin. Số họ xui nên có lẻ nạn nhân làm mờ mắt họ vì không tìm ra số tiền $500,000 trong trái máy hút bụi. Mình đọc báo việt ngữ thì được biết $100,000 nhưng báo Mỹ phóng đại lên $500,000. Mình nghĩ 100k là đùng vì 500k thời đó là mấy triệu đô ngày nay.


Vấn đề là bà Tanya, mấy tuần sau mua vé máy bay qua lại Quận Cam bằng thẻ tín dụng của bà Hà Smith, bà mua sắm với thẻ tín dụng của bà thầy bói trong khi cảnh sát điều tra đã theo dõi ai sử dụng thẻ tín dụng của nạn nhân. Thế là khi có đủ chứng cớ thì khi bà Tanya vào khách sạn, dùng thẻ tín dụng của nạn nhân thì cảnh sát ập vào còng đầu. Mình đoán là thời gian đó, sử dụng thẻ tín dụng ở ngoài tiểu bang mình trú ngụ thì hơi mệt, họ hỏi đủ trò nên thường đi tỉnh khác, phải thông báo cho thẻ tín dụng biết, để họ cho phép xài, sợ bị ăn cắp. Có lẻ vì vậy, bà ta bay trở lại Quận Cam để mua sắm với thẻ tín dụng của nạn nhân. Và bị bắt sau đó. Chớ không tội gì chạy qua chạy lại. Nhưng phải công nhận bà này gan dạ. Giết người mà còn đi qua lại Cali, lấy thẻ mua sắm. Phụ nữ họ thích mua sắm nên sẵn sàng bất cứ điều gì. Kinh


Thi thể được phát hiện vào sáng hôm sau, ngày 22 tháng 4, sau khi bạn trai cũ của Anita, lo lắng vì không liên lạc được với cô, báo cảnh sát. Ông thần này là bạn trai cũ, đang tìm cách trở lại chuyến đò xưa. Anh ta gọi điện thoại nhưng cô con gái không trả lời nên bò lại nhà thì thấy tan hoang nên bỏ chạy và gọi cảnh sát. Cảnh sát Westminster đến hiện trường kinh hoàng: máu chảy quanh các nạn nhân, sơn trắng nhỏ giọt từ khuôn mặt họ, và ngôi nhà bị lục lọi. Các thám tử nhanh chóng lần theo dấu vết thẻ tín dụng của Smith, mà Nelson sử dụng một cách lộ liễu, đặt vé máy bay về Bắc Carolina, mua sắm tại các cửa hàng ở Costa Mesa, và thậm chí mua vali Louis Vuitton. Trong vài ngày, dấu vết giấy tờ dẫn đến danh tính của Nelson, được xác nhận qua lịch hẹn và nhật ký điện thoại của bà thầy bói họ Smith.


Ngoài ra có một ông Handyman cũng bị tình nghi vì theo điều tra bà Hà có mướn ông này để sửa chửa nhà cửa gì đó trong thời gian đó, họ khám phá ra có vết sơn trên giày của ông ta nhưng sau khi khám nghiệm thì không phải. Chắc ông ta mua sơn ở Home depot còn bà kia mua ở Walmart. Bà Nelson trở lại Quận Cam vài tuần sau, có thể để giải quyết những việc còn dang dở hoặc tìm thêm số tiền giấu của Smith. Vào ngày 31 tháng 5 năm 2005, bà bị bắt tại một khách sạn với bằng chứng buộc tội: giấy tờ tùy thân, thẻ tín dụng của nạn nhân và đồ đạc ăn cắp. Zamora, trở về Bắc Carolina, bị bắt ngay sau đó, dấu vân tay của anh ta khớp với hiện trường. Anh ta nhanh chóng thú nhận, kể chi tiết vai trò của Nelson là chủ mưu và sự tham gia miễn cưỡng của mình. Ông thần này khai hết để khỏi bị tử hình. Hình như ông này được bà Tanya dụ dỗ kêu sẽ giới thiệu một ông đồng tính ở Cali nên mới lái xe chở bà ta qua Cali, giết người.


Phiên tòa bắt đầu vào năm 2009, bị trì hoãn bởi các tranh cãi pháp lý và lời biện hộ ban đầu không nhận tội của Nelson. Zamora, đối mặt với án chung thân không ân xá, nhận thỏa thuận: anh ta nhận tội hai cáo buộc giết người cấp độ một và bị kết án 27 năm đến chung thân để đổi lấy lời khai. Lời kể của anh ta mô tả Tanya Nelson là người kiểm soát và đầy thù hận, tuyên bố bà đã cười sau vụ giết người và không tỏ ra hối hận. Máu lạnh.


Phía biện hộ của bà Tanya Nelson lập luận rằng bà không ổn định về tinh thần, bị thúc đẩy bởi tuyệt vọng tài chính và ám ảnh, nhưng công tố viên phản bác bằng kế hoạch tỉ mỉ của bà, sắp xếp chuyến đi, chuyến đến Walmart, và cuộc mua sắm xa hoa sau vụ án. Vào ngày 31 tháng 3 năm 2010, bồi thẩm đoàn kết tội bà hai cáo buộc giết người cấp độ một với tình tiết đặc biệt: nhiều vụ giết người, giết người trong lúc cướp, và rình rập. Vào ngày 23 tháng 4 năm 2010, Thẩm phán Frank F. Fasel tuyên án tử hình, gọi tội ác này là “ghê tởm” và “máu lạnh”. Bà trở thành người phụ nữ thứ hai trong lịch sử Quận Cam bị kết án tử hình, cùng với Susan Eubanks.


Bà Tanya Nelson vẫn ở hành lang tử hình tại Cơ sở Phụ nữ Trung California, dù lệnh hoãn thi hành án của California (từ năm 2019) khiến việc hành quyết bà khó xảy ra trong thời gian sắp tới hay không bao giờ. Zamora, giờ ở độ tuổi 70, đủ điều kiện xin ân xá vào những năm 2030. Vụ án để lại dấu ấn ở Little Saigon, nơi cái chết của bà Thầy bói Hà Smith làm mình nhớ đến một thời băng Đảng người Việt tung hoành tại đây. Nhà mình bị trộm một lần mình đi đâu buổi sáng độ 2 tiếng đồng hồ, từ garage vô nhà thấy hộc bàn, tủ bị lục tung. Hoảng quá chạy ra ngoài đường gọi cảnh sát. Sau đó phải kiếm nhà chỗ khác xa khu vực Tiểu Sàigòn. Dọn đi năm 2002, đến nay là 23 năm. Kinh


Sau này cảnh sát tuyển mộ người Việt nên bắt đầu cho người xâm nhập vào các băng Đảng người Việt và từ từ họ bắt hết. Nếu sự việc xẩy ra hôm nay thì chắc mấy người này được cho lên máy bay chở về Việt Nam.


Có lần một ông thầy bói, gọi điện thoại hẹn mình gặp nhà ông ta. Ông ta nói có nhiều khách hàng, muốn ăn chia với mình. Nói khách hàng liên lạc với mình để xây cất phong thuỷ này nọ nhưng mình nói không làm trong cộng đồng Việt Nam. Lý do là họ trả rẻ. Nghề làm thầu khoán 25 năm của mình chỉ có 2 người khách là gốc Việt. Nay ra nghĩa trang thấy mộ bia của ông ta.


Thầy bói như một cố vấn tâm lý, ai có vấn đề không biết tỏ bày cùng ai nên gặp thầy bói, nói vài câu ba đía làm cho họ lên tinh thần, tạo dựng niềm tin nhưng lấy tiền nhiều quá thì sót ruột nhất là không đúng sự thật. Nên cũng không tốt.


Mình rất sợ thầy bói. Lý do là khi xưa đi kiếm vợ, gặp đối tượng nào rủ đi xem bói, là vị chi lần sau gọi điện thoại không bắt. Boos mẹ kêu em nó đi chơi với bạn trai. Thầy bói nào cũng chê mình cả. Không có ý chí tiến thủ, ăn bám vào vợ. Cái này thì đúng mình ăn theo diện vợ hơi nhiều. Nên mấy cô nghe thế là xù liền dù hôm qua cô ta hát trong đôi mắt em, anh là tất cả nhưng không muốn lấy thằng nghèo. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn