Chuyện bên lề bầu cử

 Chuyện bên lề bầu cử 


Cuộc bầu cử kỳ này phải công nhận là vui khi đọc tin tức từ hai bên nhưng mấy ngày nay thì mình bị overdose nên ngưng đọc tin tức bầu cử. 


Socrates ngày xưa đã chống lại sự bầu bán dân chủ, ông ta nghĩ chỉ có một tầng lớp có trình độ, hiểu biết mọi việc để có thể bầu bán còn giai cấp nông nô, thợ thuyền như mình thì không có khả năng, tư duy để bầu. Trong một chế độ dân chủ, lá phiếu có thể được mua chuộc. Mình thấy họ lấy xe buýt đi hốt mấy người vô gia cư, cho ăn uống rồi chở lại chỗ bầu phiếu, ghi danh rồi bầu cho phe ta. Cả 2 bên.



Khác với Âu châu, chính phủ cho tiền, một ngân khoản đồng đều cho mọi ứng cử viên, trong khi ở Hoa Kỳ, thì ứng cử viên đi xin tiền ủng hộ của cử tri, đa số là các công ty giàu có tuỳ địa phương hay ở cấp quốc gia. Khi khai thuế, người ta có ghi là cúng tiền cho bầu cử tổng thống, trước đây mình cho nhưng nay thì hết cho. 

Sau khi đắc cử thì ứng cử viên phải trả lễ cho các ủng hộ viên. Xin đơn cử thí dụ, công ty Solyndra, chuyên sản xuất về năng lượng mặt trời. Công ty này ủng hộ $500,000 cho uỷ ban bầu cử của ông Obama, sau khi đắc cử, ông Obama ra lệnh chính phủ cho công ty này mượn $535,000,000 với tiền lời thấp. Tổng giám đốc bỏ túi $100,000,000 về vườn và công ty khai phá sản. Dân ngu khu đen đi làm trả nợ cho món nợ do ông Obama chỉ định.

 https://www.factcheck.org/2011/10/obamas-solyndra-problem/

Đó là một thí dụ, còn biết bao nhiêu chuyện khác. Khi ra tranh cử phải có 2 tỷ Mỹ kim cho nên phiếu của nông dân như mình chỉ làm trò hề. Mình không tin vào bầu cử khi chỉ có lưỡng Đảng. Thật ra, Hoa Kỳ có nhiều Đảng khác nhưng quá nhỏ, không gây ảnh hưởng gì cả như mình thuộc nhóm libertarian, chưa chiếm được 1% cử tri. Không theo cộng hoà, không theo dân chủ chỉ bỏ theo tư thế độc lập.


Mình xem cuộc tranh luận giữa hai ứng cử viên Dân Chủ và Cộng Hoà cho đại biểu quốc hội Hoa Kỳ, tại tiểu bang New Hampshire . Bà Lily Tang Williams (cộng hoà) và bà Maggie Goodlander (Dân Chủ), cựu cố vấn cho tổng thống Biden, chồng bà ta là Jake Sullivan, cố vấn an ninh quốc gia của ông Biden. Bà gốc tàu này kêu bà Goodlander là triệu Phú, tài sản từ 20 đến 30 triệu, biết gì mà nói đến nổi khổ của dân tình. Bà dọn về đây mấy tháng trước để ứng cử, còn tui đây làm việc với dân tình, đói rách. Thấy bà gốc tàu này, nạn nhân của cách mạng văn hoá của Mao chủ tịch, du học sinh rồi vụ Thiên an Môn, nên xin tỵ nạn ở lại. Cho thấy khi chúng ta chưa trải qua cách mạng văn hoá hay sống trong xã hội chủ nghĩa thì hay mơ mơ màng màng đến còn nạn nhân của các chế độ này thì không bao giờ quên được. Để coi bà tàu có thắng được không vì bà dân chủ có nguyên bộ máy kiếm công việc cho cựu nhân viên của Ông Biden, kia có tiền nhiều.

 https://en.wikipedia.org/wiki/Lily_Tang_Williams



Hai Đảng thì bọn nhà giàu cho tiền cả hai bên nên ai thắng họ cũng được hưởng lợi, còn dân nghèo thì chỉ làm con rối, chửi bới nhau tạo ra một bi hài kịch của xã hội hiện nay. Các ứng cử viên đều hứa sẽ làm này làm nọ nhưng chả đưa ra một phương pháp, chương trình thực hiện gì cả thì sau bầu cử lại rơi vào quên lãng.


Được biết là ngày nay người Mỹ ít xem đài truyền hình, mà lên mạng xem tin tức của giới được xem là “citizen journalism”. Thường có vài người đưa tin tốt, khả tín, còn lại thì toàn là tin tức giật gân để câu like, được trả tiền quảng cáo nhưng có vài điểm lạ như sau:


Thiên hạ bảo thủ thì lên án giới đồng tính nhất là đàn ông Mỹ muốn chuyển giới tính thành nữ giới. Nào là không được phép tham gia đua tài thể thao với nữ giới này nọ. Hình như người Mỹ đi du lịch ở thái Lan nhiều nên trở về họ ghiền ăn tôm dùm nên mới muốn chuyển giới hay các bác sĩ giải phẫu của Bangkok quảng bá, quảng cáo bên Mỹ. 

Mình đọc nghiên cứu về tuổi thọ của người Mỹ thì được biết nam giới tại Hoa Kỳ thọ trung bình là 76 tuổi còn nữ giới thì sống lâu hơn đến 81 tuổi. Do đó muốn sống lâu hơn đàn ông cần phải chuyển đổi giới tính và các công ty bán Mỹ phẩm lobby nhiều để được thêm khách hàng. Cho nên mình không hiểu sao người ta lại chống đối vụ chuyển giới tính. Ai cũng muốn sống thọ thì tự do cho phép họ đổi giới tính. Tha hồ mua cổ phiếu công ty bán băng vệ sinh.


Vấn đề là sau đó có tên nào mê họ không mà nếu có thì dù có đổi giới tính nhưng theo đông y thì dương đụng dương thì khó bền, lại chết sớm. Nếu đã là đồng tính rồi thì cần gì phải đổi giới tính. Đi ngoài đường thiên hạ không để ý đến mấy cặp đồng tính nữa. Còn phụ nữ muốn đổi thành nam giới thì sẽ bị giảm thọ đến 5 tuổi nên có lẻ ít thấy mấy bà đòi thành đàn ông, lên bàn mỗ gắn củ thiều biu. Mấy vụ này theo mình thì quyền tự do của người ta, họ muốn làm Lan hay Điệp là quyền riêng tư, không nên dính vào, chỉ là không được dùng tiền đóng thuế của dân để thay đổi giới tính. Tự bỏ tiền ra mà giải phẫu. Cái nguy hiểm là người ta muốn dùng tiền của thiên hạ miễn phí để tự tạo cuộc sống riêng tư. Đó là tư duy của thế giới đại đồng của ngày nay.


Mình thấy họ phỏng vấn các sinh viên trong đại học. Các sinh viên đều nói là chúng ta phải lòng trắc ẩn, thương xót đồng loại. Phải đánh thuế người giàu để giúp đỡ người nghèo khó. Thấy rất nhân văn, mừng cho giới trẻ Mỹ. Đến khi phóng viên hỏi bây giờ trong lớp có sinh viên học không giỏi, bận ham chơi này nọ nên khi thi thì điểm GPA thấp, vậy các anh chị có thể bớt điểm của mình để tặng các sinh viên gặp khó khăn thì ai nấy đều từ chối. Khiến mình cười. Ai cũng nói thương người nhưng ít ai cho tiền. 

Đây là danh sách các công ty cho tiền thẳng còn có những tổ chức ủng hộ các ứng cử viên thì không phải khai tên. Xem các công ty này rồi sau bầu cử thì mua cổ phiếu của họ. Nên nhớ Solyndra cho 500k và được 535 triệu. Lời 1000%


Nhóm lo bầu cử cho ông Trump, mướn ông thần chuyên chọc cười lên làm hề nói vài câu khiến fan cứng của ông Trump vui cười trong khi chờ đợi ông này đến Madison Square Garden ở New York. Ông thần diễn viên hài kêu đảo Puerto Rico toàn là rác rến khiến bên bà Harris la ó đến khi ông tổng thống Biden, buồn Đời kêu fan cứng ông Trump là rác khiến ông này có tài nhậy bén hôm sau leo lên xe rác chạy vòng vòng. Tòa bạch ốc tuần này, gửi tặng đại học ở Puerto Rico 5 triệu, và hứa sẽ cho thêm 19 triệu nữa. Làm rùm beng xem như mua phiếu dân Puerto Rico và Hispanic . https://www.whitehouse.gov/briefing-room/statements-releases/2024/10/30/fact-sheet-president-biden-and-vice-president-harris-announce-new-actions-and-investments-to-advance-educational-and-economic-opportunity-for-latino-communities-across-the-country/

Bầu cử khá vui, đầy chuyện vui xẩy ra. Còn mấy ngày nữa mà hai bên đã dàn trận lực lượng luật sư hùng hậu để đâm đơn kiện. Cho thấy cuộc bầu cử này không chấm dứt sớm được. Thực tế đã có đơn kiện vì có nhiều nơi, cấm không cho cử tri bầu dù chưa mãn giờ nên toà đã ra lệnh gia hạn cho họ tiếp tục bầu. 

Đảng Dân chủ thua vụ Gore với Bush nên họ sẽ chơi tới cùng. Mình nghĩ ông Gore có thể thắng Florida nếu em ông Bush con không làm thống đốc tiểu bang Florida. Thua đâu có trên 500 lá phiếu. Sáng này thấy video ông nào ở Hoa Thịnh Đốn, quay phim các đường phố ở đây thì thấy các tiệm ăn như MacDonald đã đóng ván ép khắp tiệm, chuẩn bị cuộc đấu tranh, xuống đường đập phá sắp tới.

Các thượng nghị sĩ cộng hoà cũng như dân chủ được cúng dường bởi các công ty dược phẩm từ 1990-2024. Nên been nào cũng lượm tiền hết


Kỳ này có 3 người thuộc Đảng dân chủ, vượt tuyến qua ủng hộ ông Trump: ông Bobby Kennedy Jr., con trai của người em tổng thống JFK, bị ám sát, bà Tulsi Gabbard, cựu dân biểu dân chủ, thiếu tá vệ binh quốc gia Mỹ, từng tham gia chiến trường Iraq và ông Elan Musk, bị chửi tàn tệ nhưng mình theo dõi họ để hiểu lý do. Sẽ kể sau bầu cử.

Bên cộng hoà cũng có ông tướng Kelly, viết sách về thời gian làm đổng lý văn phòng cho ông trump. Mình chưa đọc nhưng thấy báo chí kêu ông ta nói ông trump thích tướng của mình tài bà như tướng của Hitler, giúp báo chí kêu gọi ông trump là hitler này nọ. Ông này đợi sau bầu cử xuất bản thì hay hơn, sẽ có nhiều người đọc. Trên Netflix có phim ông tướng Flynn, người đầu tiên được ông trump mời làm cố vấn an ninh nhưng bị đánh tơi bời. Mình bỏ Netflix nên chưa coi được. Bác nào đã coi thì vắn tắt dùm em.


"Billionaire BlackRock CEO Larry Fink said it “really doesn’t matter” who wins the US presidential election, because both Donald Trump and Kamala Harris will be good for Wall Street."


@BenjaminNorton on the nature of oligarchy:


scholars.northwestern.edu/en/publication…


May quá mình bán cổ phiếu của Ford năm ngoái, vì tuần này hãng này sa thải hết các công nhân cho dàn xe điện của họ. Kiểu này chắc ông Trump sẽ được phiếu nhiều ở Michigan.

Từ ngày ông này vượt tuyến trốn qua ở nhờ bên ông Putin, thì mình bắt đầu đặt lại vấn đề truyền thông, những gì được nghe qua truyền thông. Thấy vậy mà không phải vậy. Cũng như ông Lucian Assange, wikileaks hacked và đăng tin tức tối mật để chúng ta hiểu về sự thật của chính phủ. Cách đây đâu 1 tháng, ông ta có nói chuyện ở quốc hội Âu châu về CIA muốn ám sát ông ta này nọ, họ bựa ra vụ ông ta hiếp dâm đủ trò.

Có vụ ông Rapper Diddy Combs ở tù vì bị tố hiếp dâm, buôn sex trẻ vị thành niên khiến người lo ngại là có thể ông ta sẽ được giúp tự kết liễu đời mình trong tù như tỷ Phú Jeffrey Epstein trước khi ra tòa tháng 5 năm tới. Chỉ nghe phong phanh là các người nổi tiếng trong giới nghệ sĩ cũng như chính trị thường là khách quen của ông này nên họ sợ nên phải ủng hộ cho bà Harris. Chắc là mánh khóe chính trị. Cứ tung tin vịt để ai thích tin tiêu cực được gây ảnh hưởng bầu cử. Nhưng nếu ông ta chết sớm thì chắc có thật. Mình thấy hình ảnh của nhiều nhân vật nổi tiếng gần như cởi trần, vì nhiều chỗ bị che để khỏi bị kiểm duyệt lưu hành trên mạng. Có thể là photoshop. Cho thấy môi trường chính trị rất dơ bẩn. Họ dùng đủ chiêu để triệt hạ đối thủ. Quyền lực là tối thượng.

Tuần này, ông Bezos, chủ tờ báo Washington Post, từ chối ủng hộ bà Harris, và bán cổ phiếu của hãng ông ta Amazon trên 3 tỷ đô la. Ông ta biết chuyện gì trước.

Insider trader cho biết ông Bezos bán cổ phiếu lên trên 3 tỷ đô la? Tương tự bà Nancy Polosi đã bán stocks Visa của bà 1 ngày trước khi tin công ty này sẽ bị điều tra. 

Hình như có sự thay đổi về chính trị tại Hoa Kỳ. Khi xưa, Đảng Dân Chủ được xem là đảng cấp tiến, tranh đấu cho quyền của công nhân, nông dân,… nhưng nay chúng ta thấy toàn là tỷ Phú, triệu phú mang tước hiệu, đại diện cho đảng dân chủ. Trí thức thì ăn ké, nói cho hay nhưng ít ai dám bỏ tiền ủng hộ. Trong khi đó công nhân, nông dân lại ủng hộ đảng Cộng Hoà. Hàng ngày, mình thấy các xe bán tải của công nhân, cắm cờ Hoa Kỳ chạy đầy đường. Vào các khu vực lao động thì thấy cờ xí, ủng hộ ông Trump, còn các khu vực được xem là giàu có thì không thấy cờ xí gì cả. Nếu có, chỉ có người ủng hộ Trump, còn lại là dân Chủ. Lần trước, có ông ở gần nhà dán hình bà Clinton lên tường nhà, bị ai đó trong đêm, lấy sơn quăng đầy tường.

Ông này nói có lý. Ông Biden hơi bị lãng trí mà guồng máy vẫn chạy, có lẻ có một guồng máy phía sau lo hết cho ông ta. Tương tự bà Harris tự nhiên được đưa lên thay thế ông Biden dù có trên 14 triệu người Mỹ bầu cho ông ta đại diện họ ra ứng cử. Cho thấy nền dân chủ Hoa Kỳ hôm nay không thua gì banana republic. Làm trò hề cho thế giới. Nhưng cái quan trọng là hai bên chửi nhau cho sướng miệng nhưng sau đó bọn nhà giàu vẫn giàu thêm và chúng ta cả hai bên đều đóng thuế.
Nhớ năm nào ông Trump và bà Clinton tranh luận. Ông Trump kêu cái hệ thống này “rigged”, bởi vì tôi sử dụng nó. Bà có dám thay đổi hệ thống thuế vụ không? Các nhà mạnh thường quân cúng tiền cho bà đều sử dụng hệ thống này như tôi. Bà Clinton chỉ biết câm mõm. Lý do bà ta sử dụng hệ thống này. Thành lập CLinton Foundation nên bao nhiêu tiền của thiên hạ nhờ vợ chồng bà ta để làm ăn, cúng tiền vào foundation này, không phải trả tiền. Ngày nay họ có trên 2 tỷ đô la miễn thuế, đời con cháu họ ăn đến mấy chục đời cũng không hết.

Còn 2 ngày nữa sẽ có triệu người vui và triệu người buồn. Mình sẽ kể chuyện vui và buồn cho nghe.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 


7 điều mà phụ nữ ghét nhất ở đàn ông

 7 điều mà phụ nữ ghét nhất ở đàn ông

 Sau mấy chục năm làm người chồng nhân dân ưu tú, mình nhận ra 7 điều mà phụ nữ ghét nhất ở đàn ông:


1/ nói dối

Anh thấy em làm sao?

 Đẹp! 

Sạo. Con 2 nó kêu dạo này em mập, anh chỉ nói vậy để cho qua chuyện. Anh làm chồng thì phải để ý, nói rõ để vợ anh thay đổi cách dinh dưỡng. Anh cứ nói vậy để tui tưởng thiệt rồi vài năm nữa to như con heo, để anh bỏ tui đi theo con khác ?


2/  nói thật 

Anh thấy em làm sao? 

Dạo này cái bụng thơi thè lè, bớt ăn ngọt và tinh bột. 

Phải mà anh chê tui già, tui béo. Đàn ông không biết ga-lăn gì cả. Đi du học bên Tây là người ta phải biết nịnh đầm, còn anh thì chả biết lịch thiệp gì cả. Đúng là nông dân. Người ta nói lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng em. Anh thì cứ bú xua la mua, không kịp bịt mồm. Chán Mớ Đời 


3/ không thể hiện cảm xúc

Tui nói nảy giờ sao anh không nói gì cả. Bộ câm rồi hả. Vợ chồng phải có đối thoại thì mới hiểu ý nhau, mới sống đến răng long đầu bạc còn anh thì ai nói gì mặc kệ, cứ ngồi đó nhìn về cỏi xa xăm. Amen. Lỗi tại tôi mọi đàng 


4/ thể hiện cảm xúc 

Tui mới nói có chút xíu mà anh nhảy đành đạch như gà mắc toi. Đàn ông gì mà không biết nhường phụ nữ. Khi vợ nói thì anh phải nghe. Vợ chồng thì đối thoại chớ anh thì cứ muốn đối chọi không là thế nào.


5/ im lặng

Sao nãy giờ không nói gì cả. Anh chê tui, anh khinh tui, không muốn nói chuyện phải không


6/ nói

Sao anh lắm mồm thế, vợ mới hỏi một tí là anh ào ào nói như cái loa phường trong xóm ngày xưa.


7/ thở dài

Vợ nói mà thở dài. Tui nói đúng mà anh thở dài. Xin lỗi vợ đi.

Chán Mớ Đời 


Các bác nghĩ sao? Có điều gì phụ nữ còn ghét thêm thì cho em xin để bổ túc.


- thiếu lãng mạn : ...

- rộng rãi người dưng, hà tiện với vợ : mới sắm cái ví nhỏ chưa tới 1 ngàn mà mặt nặng như mất sổ gạo.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Gặp lại bà Marco sau 42 năm


Hôm nay, cô em gái và mình lấy xe lửa đi Mantes La Jolie để thăm bà Marco. Vị ân nhân thứ nhì khi mình đến pháp. Mình đến Pháp thì mấy tháng sau mất Sàigòn. Mình được ông bà Boiteux, bố vợ của ông cậu họ của mình, cho ở tạm một căn phòng, vì lịch trình là hè họ sẽ đập phá để xây chung cư. Mất tin tức Việt Nam thêm dạo ấy sinh viên ngoại quốc không được đi làm ngoại trừ làm chui. Mình có làm chui mấy chỗ nhưng hết việc lại đi tìm. 

Ai chỉ mình ghé lại hội cựu chiến binh pháp thì họ giới thiệu ông Marco. Ông này làm thầu khoán ở mantes la Jolie. Ông ta xin cho mình làm việc hai tháng hè ở Parunis, một siêu thị do công ty ông ta xây cất và cho ở nơi văn phòng cũ sắp sửa bị phá để xây trung tâm thể thao mà thằng con út sau này dùng và sống nhờ thiên hạ lại đó chơi thể thao tập tạ. Lạ thật. Khi mình qua pháp thì hai nơi mình được ở miễn phí đều bị đập phá để xây lại. 

Thấy bức ảnh đẹp nói lên sự cô đơn cua một người phụ nữ

Bà Marco thuộc gốc Tây Ban Nha. Ông cố sang Algérie sinh sống mấy đời từ thời hoàng đế napoleon đệ Tam, đi lính cho Tây, có quốc tịch Tây nhưng đùng một cái thì Charles de Gaulle trả lại độc lập cho ALgerie, thế là người Algérie đuổi cổ mấy người gốc Âu châu ra khỏi xứ họ, dù đã lâu đời sinh sống tại đây. Kiểu người da trắng ở Nam Phi, Botswana, Rhodesia,…

Mấy người này, người Pháp gọi là Pied Noir (chân đen). Khôi nguyên văn chương Nobel, Albert Camus cũng thuộc tầng lớp này. Mình không rõ bao nhiêu người phải bỏ quê cha đất tổ ra đi, và lên thuyền về Pháp mà ca nhạc si Enrico MAcias (cũng thuộc tầng lớp này nhưng gốc do thái) đã làm bài hát khiến ông ta nổi tiếng “adieu mon pays”.

Họ đi Pháp như những người di tản, bỏ lại nhà cửa, ruộng vườn tại Algeria, đến pháp với hai bàn tay trắng. Họ gặp sự chống đối của người Pháp tại Pháp, kêu họ là giết người này nọ. 

Dạo đó có một tổ chức gọi là OAS (organisation d’armée secrète), chống lại ông de Gaulle, trao trả độc lập cho Algerie, xoá bỏ đế chế pháp mà Napoleon bắt đầu thực hiện. Họ ám sát hụt ông ta và đại tá Matsu, và đồng loã bị bắt hết. Mình có quen vài người cũng ở tù trong vụ này như Ông Pierre, nhân vật được kể trong phim “Le Crabe Tambour”.

Gia đình ông Marco đến pháp thì ai đó giới thiệu đến vùng Mantes La Jolie vì có việc làm. Ông ta và vài người bạn nhận thầu xây cất một ngôi nhà rồi từ từ ông ta trở thành một nhà thầu xây cất nổi tiếng trong vùng.

Dạo ấy gia đình ông Marco nhận bảo trợ mình và một gia đình Lào cũng chạy giặc Pathet Lào. Nghe nói ông Lào này sau này làm chức nghị viên thành phố. Ông bà Marco có một căn nhà từng làm văn phòng, sắp sửa đập phá để xây trong tâm thể thao nên cho tụi này ở ké tạm trong khi tìm việc làm này nọ. Bà người Lào nhưng nói tiếng Việt rất giỏi kêu nấu cơm cho mình ăn trưa và chiều rồi mình trả tiền cho bà ta. 2 tháng sau thì mình trở về Paris để bắt đầu đi học. Lâu lâu mình ghé thăm hai ông bà. Không bao giờ gặp lại gia đình người Lào.

Mình nhớ nhất là sau khi tốt nghiệp, mình có ghé thăm hai ông bà và cảm ơn sự giúp đỡ của họ. Ông bà nói sau này trên đường đời nếu mày gặp ai lâm vào trường hợp của mày mới sang thì giúp họ thôi. Xem như đã trả ơn cho tụi tao rồi. Từ đó khi nào có lễ gì thì mình đều mời sinh viên xa nhà cũng như mấy người lớn tuổi, không có con cháu về thăm trong các dịp tết, Thanksgiving như để trả ơn cho họ.

Mình không ngờ là sau này ở Hoa Kỳ, mình lại theo chân ông Marco, làm nghề thầu khoán nhưng không có công ty lớn như ông ta. Hồi tỵ nạn Syria sang, mình cũng dành một căn hộ cho họ ở tạm. Di dân lậu thì mình cũng cho họ mướn nhà ở, thường Mỹ trắng không cho. Thấy họ cũng bỏ nước ra đi để kiếm tiền nuôi gia đình nên nhắm mắt cho họ thuê.

Ngồi nói chuyện đời xưa với bà Marco thấy thương bà ta vì cô đơn. Bà mẹ và ông Marco qua đời trong một ngày. Nay đau ốm nên buồn trong một căn nhà to đùng, chỉ có mình bà ta sống. Con cháu ở nơi khác. Cuối tuần ghé thăm.

Cuối cùng mình cũng phải chào bà ta ra về vì đi xe lửa cũng cả tiếng hơn. Mỗi năm mình đều viết thư thăm hỏi, bà ta có viết trả lời sau thay thế ông Marco. Ra về nhưng buồn vì không biết khi nào gặp lại vì lớn tuổi mà Tây thì chưa chắc mỗi năm mình về lại.


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn 

Gặp mụ hàng xóm bên Tây

 Gặp mụ hàng xóm bên Tây 


Qua cộng đồng mạng mình tìm lại khá nhiều người quen, hàng xóm xưa ở Đà Lạt. Lâu lâu thấy có người còm hỏi phải con thiếm ĐOÀI là mình biết hàng xóm, còn con bà Thuận thì mình biết bạn hàng ngoài chợ Đà Lạt xưa. Lâu lâu lại có người kêu bà cụ mình là mẹ nuôi chiến sĩ anh hùng của họ khiến mình đã ngu lâu lại còn ngu bền vững. Mẹ mình có mười mấy người con nuôi đã oải, nghèo vì có 8 cô con gái, mỗi tháng mua băng vệ sinh là nghèo rớt mồng tơi, nay lại nhận thêm con nuôi. Mình không biết mấy người này nên hỏi có làm đồ ăn gì đem lên cho bà cụ xơi thì kêu không. Cho thấy không nên nhận con nuôi hay chị nuôi vì chỉ có tiếng chớ không có miếng. Kỳ về thăm nhà năm ngoái có gặp lại hai chị em hàng xóm cũ, nay ở Sàigòn sau 53 năm mới gặp lại. 


Năm nay thì có gặp lại gia đình một chị hàng xóm khi xưa ở Seattle. Hóa ra ông chồng lại bà con bên ông ngoại mình, gốc làng Dưỡng Mong, Thừa Thiên. Về Đà Lạt, thấy có một cô bạn của em mình, hay qua nhà chăm sóc bà cụ mình như mẹ ruột khiến mình rất cảm động. Thật ra, bạn bè cũng như hàng xóm cũ gặp lại trên mạng, đã là một cái duyên còn gặp lại ngoài đời thì phải trợ duyên mới gặp. Có nhiều người Đà Lạt ở nam Cali nhưng gặp lại không được. Như Nguyễn Minh Dũng con trai của bác Thừa, thân với bà cụ mình nhưng mỗi lần hẹn thì vào phút chót hắn lại kêu bận việc gì đó. 

Mình rất ngạc nhiên là ngày nay chính phủ pháp cho làm các loại quảng cáo tạm kiểu này
Có lẻ bánh ngon nhất trong chuyến đi vừa qua
Có lẻ coupole này gây nhiều ấn tượng nhất nay họ xây thêm cái cầu nhỏ để thiên hạ xèo phì

Kỳ về thăm Paris vừa qua mình có dịp gặp một chị “hàng xóm xưa”, chưa bao giờ gặp hay biết mặt ở Đà Lạt. Nói hàng xóm nhưng thật ra ở cách nhà độ 100m, nhỏ tuổi hơn mình nên khi chị ta giới thiệu là ngọng. Một hôm nhận được hình của mẹ mình chụp với chị ta ở Đà Lạt, gửi cho khiến mình cảm động. Nhưng mình cũng không biết là con ai vì chưa bao giờ gặp mặt ở Đà Lạt. 

Lâu lâu bạn học xưa lên Đà Lạt ghé thăm bà cụ mình, chụp vài tấm hình bà cụ gửi cho mình khiến rất cảm động. Không ngờ sau bao nhiêu năm, vẫn có người nhớ đến mình. Tương tự khi mình về thăm nhà, có anh bạn cũ, mỗi ngày đem xe tới nhà chở mình đi thăm chốn xưa rồi giải thích ngày xưa rồi các biến đổi của 50 năm qua từ khi mình đi du học. Chuyến đi Âu châu vừa qua, mấy người bạn học xưa ở Yersin, đều mời mình lại nhà ăn cơm. Vui như nhìn lại hình ảnh khi xưa ở Grand Lycee.

Về già đi khắp năm châu, thấy tình cảm của mấy người bạn học xưa rất quý. Cho thấy khi xưa mình chắc đối xử với anh ta tốt nên 50 năm sau vẫn nhớ đến mình. Có tiền chưa chắc mua được những tình bạn như vậy. Cũng như mình về Việt Nam, bạn học của đồng chí gái khi xưa lấy xe chở mình đi viếng thăm nhiều nơi. Dù chưa bao giờ biết mặt mình, nhưng qua đồng chí gái, mình ăn theo diện vợ.

Về Pháp và Ý Đại Lợi vừa rồi mình có duyên gặp lại những ân nhân đã giúp đỡ mình thời sinh viên cũng như các người bạn du học cũng thời, cùng một lứa bên trời lặn đận. Những tình cảm của tình bạn khi xưa không bao giờ phai. Vẫn mày tao như xưa, vẫn chọc quê nhau như thời tuổi trẻ ngây thơ vô số tội. Đó là một diễm phúc cuộc đời khi vẫn còn giữ được những tình bạn đơn sơ như vậy. 


Trở lại vụ mụ hàng xóm xưa ở giếng ông Ba Tây. Chị này, cựu học sinh trung tâm giáo dục Hùng Vương nên biết hết em út mình, cũng học ở đây. Còn mình đi Tây thời Bảo Đại nên khi cô ta tự giới thiệu là mình ngọng, không biết con ai hay em ai trong xóm. Mẹ mình hay kêu mẹ chị ta là bà Kề. Hàng xóm gần nhà thì mình đều nhớ cả vì cư xá công chánh. Đây nhà chị ta ở khá xa. Hỏi vòng vòng thì hóa ra là cháu ông Tư Thân, hình như có hai em gái đi buôn, chở hàng hoá từ Sàigòn về cho dân buôn ở Đà Lạt. Hình như bà mẹ chị này cùng tuổi với mẹ mình. Mẹ mình thì nhờ ông Sở, chạy xe hàng bên cạnh mua dùm. Trước khi về Sàigòn, ông SỞ lại hỏi mua gì rồi kê khai, lấy tiền bà cụ đưa để ông ta trả cho người bán ở Sàigòn. Ông Sở chỉ mình dùng abacus của người Tàu để làm toán. Có dạo ông ta bị tù cả năm không biết về tội gì. Bà Sở phải thuê tài xế và đi Sàigòn mau hàng thế ông ta.

Dân xóm giếng ông 3 Tây mà buôn bán thì mình nhớ có dì Sắc, vợ của chú Nghĩa, làm cảnh sát. Dì bán đồ PX Mỹ ở ngoài chợ, gần hàng của mẹ mình. Lâu lâu có tiền mình hay ra đây mua một lon đồ hộp mỹ, đem về nhà lấy đồ khui, ăn ngon phê không tả được. Lúc đầu tính đi pháp với đồng chí gái nên mình có liên lạc với mụ hàng xóm không biết mặt ở xóm trên, học chung trường với em mình. Nghe nói chị ta có căn hộ cho Airbnb mướn ở Paris. Cuối cùng thì mình đi một mình nên ở nhà cô em để anh em có dịp Hàn huyên.

Hóa ra chị ta là fan cứng của Mực Tím sơn Đen. Tại Paris, cũng có một anh cựu sinh viên chính trị kinh doanh, liên lạc nói chuyện nên mình tính gặp hai người cùng một lúc luôn tiện để người đồng hương Đà Lạt gặp nhau làm quen nhưng giờ chót anh ta bận việc nên hẹn sau khi ăn trưa. 

Đi viếng Paris nên mình ít khi xem điện thoại nhất messenger vì trái giờ nên chỉ xét khi tối hay sáng sớm. Rút ra rút vô sợ bị móc túi. Thêm muốn quan sát đời Sống bên Tây thêm nói chuyện với cô em. Nhiều khi thấy nhạc sĩ đánh đàn trong xe métro nhưng không dám cho tiền vì sợ bị móc túi. Ở Paris, có rất nhiều móc túi cũng như Venice nên ngại ngại. Chị ta nhắn tin hẹn lúc mình ở Paris nhưng mình không xem, về nhà mới xem thì quá trễ. Cho thấy phải có duyên mới gặp được. Giống như hôm mình lên Seattle, có hẹn trước với chị bạn học xưa nhưng rốt cuộc không gặp được. Mình thì đợi chị ta gọi vì chị ta cho biết mới đi Yellowstone về nên nghĩ là còn mệt. Cứ tính chuyện leo núi với mụ vợ còn chị ta cũng đợi mình gọi lại nên khi chị ta gọi là mình đang trên đường ra sân bay. Chán om

Nhà em mình ở Rueil-Malmaison, đi RER vào paris độ 20 phút. Đi métro Tây có đặc điểm là cảnh báo là dân móc túi có thể có mặt trong xe khiến ai nấy nhất là du khách bồn chồn. Có lẻ nhờ thế vận hội nên các bảng chỉ dẫn đều có chữ tàu, Đức ngữ và anh ngữ và tiếng Tây Ban Nha. Đặc biệt ở phi trường, chữ tàu được treo to đùng. Mua vé thì có máy trả bằng tiền mặt hay Apple Pay. Cô em mình mua từng chục vé trước thế vận hội để dành vì trong thời gian thế vận hội, Tây lên giá vé để chém du khách nên mỗi lần đi cô em đưa vé cho bỏ vào máy. Dân Tây đi thường thì họ mua tháng rồi dùng điện thoại để scan vé của mình. 

La Samaritaine được thay đổi xấu thật. Bắt chước Anh quốc chỉ làm cấu trúc phía ngoài rồi ỊN kính vào. Mình nghĩ kiến tức Tây không khá là vì khi xưa rất nhiều sinh viên không biết vẽ, họ chú trọng về xã hội học, chính trị nhiều hơn nên về Pháp thấy kiến trúc mới rất chán. Mấy điểm nhấn đều do kiến trúc sư ngoại quốc như LA Defense, Pyramid Louvre, Beaubourg. Khi xưa, cứ thấy quảng cáo LA samaritaine 

Khu vực La Defense khi xưa như chùa bà đanh nay hàng quán, tiệm mọc lên như nấm, đông dân Tây. Nói đúng hơn về kỳ này mình thấy dân Tây khác xưa lắm. Da đen và ả rập thuộc thế hệ thứ 2 đông như quân Nguyên. Thời mình chỉ có thế hệ thứ nhất, đa số là đàn ông sang Tây làm việc nhưng dần dần họ cho đem gia đình qua nên tha hồ đẻ trong khi Tây trắng không muốn đẻ. Lâu ngày, tương lai sẽ có luật shariah ở Tây như bên Đức đang đòi hỏi. Có thể trong tương lai sẽ có xung đột giữ các tôn giáo, chủng tộc vì cao trào cực hữu lên cao. Khi người dân không còn đi nhà thờ thì người đạo hồi lo lắng cho con họ về mặt đạo Đức tâm linh. Khoa học trở thành một tôn giáo mới ở thế kỷ 20, 21. Qua khoa học con người có thể không sinh nở, có thể thụ thai này nọ, và chữa được nhiều bệnh nên về mặt tâm linh chúng ta bỏ rơi. Ngày nay người ta khám phá ra tâm bệnh phát triển quá nhanh vì không có chỗ dựa về tinh thần, tâm bệnh và cơ bệnh cần chữa trị cả hai.

Chị ta hẹn ở cạnh nhà hát Tây opera vì sau đó đi làm cho tiện. Ra khỏi Métro thì mình thấy còn dư giờ nên đi vòng vòng đến Au Printemps, một chỗ bán áo quần tạp hóa. Thấy họ Tân trang lại đẹp hơn xưa. Sau đó bò về địa chỉ tiệm ăn gần Galleries Lafayette, cũng thấy họ Tân trang lại nhiều, đẹp và sang trọng hơn xưa. Chắc nhờ du khách tàu vào đây mùa đồ nhiều. 

Galleries Lafayette được xem là khu phố mua sắm sang trọng của Tây như Harrods của Anh quốc hoặc Bloomingdale’s của Hoa Kỳ. Cửa hàng được thành lập từ năm 1893, thời đại mà người Pháp gọi La Belle Époque với kiến trúc Art Nouveau. Khi xưa mình có ghé vào đây để xem cái coupole rất đẹp nhưng áo quần thì chịu. Mình rất ngạc nhiên khi thấy họ cũng xây một cái ở Dubai, nơi có ATM bán vàng. Mình thích các quảng cáo của pháp có nội dung hơn là của Mỹ. Đang đi nhìn các quảng cáo của bến xe buýt thì thấy mụ hàng xóm chạy ra chào. Thấy mặt mụ hàng xóm trên Facebook nên nhận ra ngay. Kéo vô tiệm ăn Tây. Mình đi xứ nào thì ăn cơm xứ ấy chớ không chui vào tiệm ăn tàu hay Việt Nam. Nhất là ở Cali nên theo mình không có chỗ nào cơm Việt Nam ngon bằng. Về Việt Nam thì ruồi nhặng, nóng nực nên dù ngon cũng thấy không thoải mái lắm.

Chị ta cho biết ở xóm Giếng ông Ba Tây, nơi ngày xưa có thời gian lên đây xách nước về cho nhà xài. Mình chỉ biết hai người ở đây là Phạm Minh Tuấn và Nguyễn thị Hường, cả hai đều học chung lớp 11B sau đó thì họ chạy qua Việt Anh. Tuấn thì ở Cali còn Hường nghe nói đã qua đời. Chỗ khúc này có đường mòn lên đường Calmette, chỗ Domaine de Marie. Mình có biết mấy gia đình trên đường Thi Sách, xa nhất là nhà bác Tô và đại úy Hải và gia đình Dũng đầu bò, người nùng có anh đi biệt kích còn từ đó trở lên dãy nhà bác Oai thì chịu vì không có ai thân với gia đình mình. 

Ngồi nói chuyện kêu đồ ăn thì cô em tới. Cô em đi sau vì phải đợi họ giao đồ. Mình chơi món steak Tartare để nhớ lại tuổi thanh xuân, sau đó chơi cái tarte aux figues. Bánh trái Tây thì ngon hơn của ý. Mình báo với ông thần thụ nhân là hẹn ở bể nước Saint Michel. Cô em và hàng xóm trao đổi số điện thoại để liên lạc. Sau đó hai anh em đi bộ qua Cầu Mới (pont neuf), tên thì mới nhưng thật ra cầu này được xây lâu đời nhất ở Paris, xây cất đầu thế kỷ 17, ghé lại Boul Miche một thời. Gặp ông thần “người cây” của Đà Lạt khi xưa. Anh chàng này gốc Quảng Trị, nhưng vào Đà Lạt học đại học nên có nhiều kỷ niệm ở Đà Lạt. Đi bộ lêu bêu vào vườn Lục Xâm Bảo, mình nhận thấy mấy cái pissotiere, chỗ do từ đều biến mất. Dạo mình sinh viên thì đi đường, có mấy chỗ đi tè công cộng. Sau này mình về thì thấy họ trang bị mấy cầu tiêu công cộng của Decault, phải trả tiền nay thì biến mất hết. Chắc thiên hạ đập phá để lấy tiền. Nếu sử dụng với Apple Pay thì chắc được. Các chỗ để gọi điện thoại công cộng đều được dẹp bỏ.

Anh này cho biết khi xưa, ở trọ nhà thằng bạn ở đường PHù Đổng Thiên Vương, căn nhà to đùng. Sau 75, tên bạn chết vì thiếu thuốc. Khi xưa, chạy xe vào đập Đa Thiện , Thung Lũng Tình Yêu, thì có chạy qua con đường này. Hình như trong lớp có người ở đâu trên đường này. Có ghé lại vài lần nhưng không nhớ căn nhà to đùng.

Anh này về hưu nên chơi nhạc cho mấy tiệm ăn ở Quận 13. Lâu lâu thấy anh ta gửi cho video như BĂng Châu hát này nọ trong tiệm ăn, Tây đầm mít ôm nhau nhảy bú xua la mua. Nghe anh ta than về các bà già muốn làm ca sĩ miệt quận 13 khiến buồn cười. Mấy ông chồng thì quay video, sàn qua sàn lại đụng mấy cặp đang dìu nhau trên quận 13. Kỳ này về, mình không ghé lại quận 13. Nói chung là để gặp lại bạn bè, người thân còn Paris thì đã trải qua một đời sinh viên ở đây nên cũng thấy nhiều.

Đi dọc đại lộ Saint Michel, thấy phố xá đóng cửa khác với khi xưa. Lý do là sau covid, người Pháp quen mua đồ trên mạng, người ta làm việc ở nhà nhiều nên văn phòng đóng cửa, tiệm buôn bán chỉ còn các tiệm ăn, cà phê. Anh ta nói mình đi qua vương cung thánh đường Notre Dame de Paris. Nghe nói sẽ mở cửa lại vào cuối năm nay, nhưng phải trả tiền vào cửa khiến người Pháp la ó. Nghe đâu 5 euro. Tại đây mình chia tay anh thụ nhân Đà Lạt xưa rồi hai anh em đến Beaubourg. Xem vì họ đóng cửa 6 năm để trùng tu lại. Không biết bao nhiêu ngày mình ghé vào đây đọc sách hay xem xi nê và mơ một ngày nào người Việt mình tạo Việt Nam có một trung tâm văn hóa như vậy. 

Lết bộ đến les Halles lấy rer về nhà ăn cơm với mấy đứa cháu. Xa Đà Lạt, lâu lâu gặp đồng hương khá vui, nhắc lại một thời tuổi thơ, ôn lại những nhân vật trong xóm giúp các hình ảnh xưa quay về. Có ai nói chúng ta là những gì chúng ta nhớ. Xong om


Sơn đen nhưng tâm hồn Sơn trong trắng, nhà Sơn nghèo dang nắng Sơn đen 

Nguyễn Hoàng Sơn